Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời

Chương 17



18

Tôi im lặng nhìn Lý Ninh Huyên, không nói gì.

Cô ta cũng không giận, chỉ chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc, giọng trầm thấp:



“Lúc tôi tỏ tình với Cố Bắc Huyền, anh ta nói anh đã có người trong lòng.”

“Lúc đó, hai người còn chưa chính thức yêu nhau.

Nhưng việc cô theo đuổi anh ấy, cả trường đều biết.

Ai cũng nói cô mặt dày, ếch con mơ cưới thiên nga.

Vậy mà cô vẫn kiên trì, kiên trì suốt hai năm.”



“Cho nên khi anh ấy từ chối tôi, tôi lập tức nghĩ đến cô.”

“Quả nhiên… không lâu sau, hai người công khai.”



Cô ta hít một hơi sâu, rồi nặng nề thở ra từng làn khói xám.

Trong từng lời nói, tôi có thể nghe ra rõ ràng sự ghen tị, thậm chí trong ánh mắt nhìn tôi lúc này, còn thoáng lên tia đỏ của một người đã kìm nén quá lâu.



“Lúc đó tôi thật sự không hiểu, tôi thua cô chỗ nào?”

“Xinh đẹp? Tôi cũng đâu có xấu.

Học giỏi? Trong khoa tôi, ngoài Cố Bắc Huyền ra, không ai hơn tôi.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tôi học cùng ngành với anh ấy, tôi có thể hiểu anh hơn bất kỳ ai!”



“Tôi từng nghĩ, nếu tôi là người yêu anh ấy, tôi sẽ không để anh phải bực mình vì mấy chuyện vặt vãnh.

Tôi sẽ dịu dàng, sẽ thông cảm, sẽ luôn ủng hộ anh ấy toàn tâm toàn ý.”

“Tôi thậm chí còn chờ hai người chia tay.

Tôi nghĩ, đến lúc đó tôi có thể đường đường chính chính theo đuổi anh, để anh nhận ra tôi hơn cô gấp trăm lần!”



Càng nói, cô ta càng xúc động.

Ngực phập phồng dữ dội, tôi thậm chí lo cô ta sắp ngất.

Nhưng tôi lại không biết phải nói gì.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bởi vì giữa tôi và Cố Bắc Huyền, những yêu hận đan xen ấy, không phải người ngoài có thể hiểu hết bằng vài lời kể.

Cô ta chưa từng là một phần trong những tháng ngày ấy, nên tất nhiên cũng không hiểu được bản chất mối quan hệ giữa chúng tôi.

Cô ta chỉ là một người bị mắc kẹt trong chính giấc mơ đơn phương của mình, cố chấp không buông.



“Nhưng Thẩm Hân Hân, cô biết không?”

Cô ta bỗng cười nhạt, rồi nghẹn giọng nói:



“Hai người đã chia tay rồi, tôi còn theo anh ấy ra nước ngoài.

Vậy mà anh ấy vẫn chẳng thể quên cô.”



Lý Ninh Huyên hét lên như trút nỗi uất ức bị đè nén nhiều năm.

Nước mắt rơi lã chã trên gò má trang điểm kỹ càng.

Tim tôi khẽ rung lên, cảm giác như bị thứ gì đó gõ nhẹ vào.



“Năm đầu tiên anh ấy sang đó, hoàn toàn sa sút.

Không ai tin nổi người từng là ‘con cưng của giáo sư’ lại sa ngã như thế.

Thậm chí, giáo sư còn dọa: nếu không nghiêm túc, thì chuẩn bị bị đuổi học.”



“Anh ta không học, không đi đâu cả.

Ngày ngày nhốt mình trong căn hộ nhỏ.

Tự tập nấu ăn, đến nỗi tay đầy vết cắt.

Có hôm chỉ ngồi lặng im trên sofa uống rượu, uống tới mức xuất huyết dạ dày phải nhập viện.”



Tôi đứng lặng, c.h.ế.t sững giữa lối thoát hiểm im ắng.

Cố Bắc Huyền có nói với tôi: năm đầu bên kia, rất tệ.

Nhưng tôi không ngờ lại tệ đến mức này.



Tim tôi nghẹn lại, từng cơn nhoi nhói đập vào lồng ngực.

Ánh mắt mờ đi, như thể trước mắt tôi đang hiện lên hình ảnh: một người đàn ông trẻ, ngồi cô độc trong căn phòng xa xứ, lặng lẽ rơi vào bóng tối.

Thì ra, trong những năm tháng tôi lặng lẽ gồng mình nuôi con, đã có một người… ở tận bên kia bán cầu, cũng vùng vẫy trong nỗi cô đơn, cũng bị bóng tối nhấn chìm. 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com