Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời

Chương 15



16

Cố Bắc Huyền bước lại, hình như định nói gì đó.

Tôi đưa tay lên làm dấu “suỵt” trước môi, nháy mắt một cái với anh ta.

Cố Bắc Huyền đứng sững tại chỗ, rõ ràng bị làm cho choáng nhẹ.



Tôi cùng ba bước lên sân khấu.

Ba phát biểu vài câu, rồi thuận tiện công bố tôi là người kế thừa chính thức của ông.

Và cuối bài phát biểu, ông nở nụ cười tươi rói:



“Còn một chuyện nữa, con gái tôi cũng đến tuổi bàn chuyện hôn nhân rồi.

Tình hình của nó thì mọi người đều biết. Nếu ai có ý, cứ mạnh dạn theo đuổi nha!”



Cả hội trường: “???”

Tôi: “…”



Không khí hội trường bùng nổ như bị đổ xăng.

Tiếng xì xầm, ngạc nhiên, hú hét nhỏ, tất cả như concert bán vé mở bán đúng giờ.



Tôi bị cú chốt của ba làm cười đến nội thương, nhưng vẫn giữ thần thái đoan trang bước xuống sân khấu.

Vừa chạm đất, tôi đã bị Cố Bắc Huyền lôi tuột vào một góc.



Tôi tựa vào tường, khoanh tay trước n.g.ự.c nhìn anh ta, cười như đang xem một vở hài kịch miễn phí.

Cố Bắc Huyền nhìn tôi, mặt không thể sốc hơn:

“Cái gì?! Ông ấy là ba em hả?!”



Tôi gật đầu, cố tình nghiêm túc đáp:

“Ừ đó. Anh không thấy à? Ngoài đôi mắt thì chỗ nào của em và ba cũng giống nhau cả. Giống y chang Đại Bảo.”



Cố Bắc Huyền: “…”



Anh ta như bị ai đó giáng một gậy sau gáy.

Đột nhiên nuốt nước bọt đầy căng thẳng, rồi run giọng hỏi:



“Vậy Đại Bảo không phải là con của ông ấy, vậy nó là...”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^



Anh ta ngừng lại, ánh mắt bắt đầu trở nên hoảng loạn.

Tôi nhìn anh như vậy, bỗng nhiên mềm lòng.

Không nỡ dọa thêm nữa, tôi thở dài một tiếng, cười nhẹ:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Anh thật không thấy đôi mắt của Đại Bảo giống anh như đúc sao?”



Cố Bắc Huyền sững người.

Chỉ trong chớp mắt, mắt anh đỏ hoe.

Cả người như bị sóng cảm xúc quật ngã.



Tôi chưa từng thấy anh ta bối rối đến mức này.

Trông ngơ ngác như cún bị lạc mẹ.

Tôi không nhịn được cười.

Gọi nhẹ một tiếng:



“Cố Bắc Huyền.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc:

“Em đồng ý cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại.”



Ánh mắt anh lập tức bừng sáng như pháo hoa Giao thừa.

Anh giơ tay định ôm tôi thì bị tôi lại giơ tay ngăn lại.

Anh ta quýnh lên.

Tôi lắc ngón trỏ, mỉm cười ranh mãnh:



“Khoan đã, em còn chưa nói hết.”

“Em đồng ý cho anh một cơ hội.

Nhưng mà ba em thì không đồng ý đâu.”



Cố Bắc Huyền ngớ người.

Một giây sau nét mặt anh ta vặn vẹo hẳn.

Tôi suýt bật cười thành tiếng, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc nói:



“Cũng đâu phải em cố ý đâu.

Ai kêu anh trước đó dám bảo ba em ‘già còn thích ăn cỏ non’?”



Cố Bắc Huyền: “……”



Tôi thấy anh chậm rãi quay đầu về hướng sân khấu—nơi ba tôi đang ung dung trò chuyện với vài khách mời.

Ánh mắt anh ta nhìn về phía đó tràn đầy hối hận.



Tôi vòng qua anh ta, ngó theo ánh mắt anh rồi cười đến mức không thở nổi.

Ánh mắt anh lúc này, chẳng khác nào đang nghĩ:

“Ước gì có cỗ máy thời gian để quay về bóp cổ mình lúc đó” 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com