Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời

Chương 14



15

Sau một thời gian tôi đứng ra tiếp quản công ty, ba tôi cuối cùng cũng quyết định chính thức nghỉ hưu.

Ông còn nói muốn tổ chức một buổi tiệc lớn, vừa để tuyên bố nghỉ hưu, vừa để công khai thân phận của tôi.

Còn tôi... tôi đã quyết định cho mình và Cố Bắc Huyền một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.



Trước đó, tôi cũng cẩn thận hỏi Đại Bảo một câu nghiêm túc:

“Bảo Bảo này, con có muốn có một người ba không?”



Thằng bé nhìn tôi bằng ánh mắt tròn xoe, ngây thơ vô tội, rồi cực kỳ tỉnh táo hỏi ngược lại:



“Mẹ nói… là chú Cố hả?”



Tôi: ...

Ừ thì ngoài chú Cố ra cũng đâu có ai khác…



Tôi mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng hỏi:

“Vậy con có muốn để chú Cố làm ba của con không?”



Đại Bảo hơi chần chừ.

Tôi lập tức thấy lạnh sống lưng:

Chẳng lẽ bao công sức lấy lòng suốt tháng trời của Cố Bắc Huyền lại thất bại?!



Nhưng trước khi tôi kịp nghĩ ra cách cứu vớt tình hình, thằng bé đã lí nhí hỏi lại:



“Nhưng mà..... không phải mẹ nói chú Cố đi tu rồi sao?

Người xuất gia còn được lấy vợ nữa hả?”



Tôi: “…”



Tôi sững người.

Mất mấy giây mới lục lại được ký ức của chính mình và nhớ ra... đúng là có lần tôi nói linh tinh thế thật.

Đối mặt với gương mặt hồn nhiên của con trai, tôi chỉ biết âm thầm tự kiểm điểm sâu sắc về cái thói quen nói đùa vô tội vạ trước mặt con nít.



Sau một hồi giải thích và "chữa cháy", cuối cùng cũng thành công gỡ gạc lại danh dự cho Cố Bắc Huyền.

Biết được “chú Cố không phải là hòa thượng”,

Đại Bảo thở phào nhẹ nhõm.



“Vậy chú Cố làm ba con thì tốt quá! Con thích chú Cố lắm!”



Thằng bé cười tít mắt. Nhìn con vui vẻ như vậy, tôi cũng mỉm cười, cảm thấy ấm lòng lạ kỳ.







[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhanh chóng đến ngày diễn ra buổi tiệc.

Tối đó, tôi mặc một bộ dạ hội đặt may riêng, lên tóc gọn gàng, make up thanh lịch chỉn chu, trang thái đỉnh cao để đi "tuyên bố chủ quyền."

Tôi khoác tay ba tôi cùng bước vào hội trường.

Ngay lập tức, tiếng xì xầm nổi lên khắp nơi.



Tôi có thể cảm nhận rõ những ánh mắt dò xét, đồn đoán xung quanh, nhưng tôi không quan tâm.

Vì tôi biết, càng nhiều người bàn tán bây giờ, lát nữa họ càng há hốc mồm.



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ở phía xa, Cố Bắc Huyền cũng vừa nhìn thấy tôi.

Ánh mắt anh như dính chặt vào cánh tay đang khoác tay ba tôi.

Tôi cảm nhận được rõ ràng, một cơn oán khí đang ngưng tụ thành hình ngay giữa hội trường.



Tôi cố tình không đi về phía anh.

Nghĩ đến cái cách anh “cà khịa” tôi suốt quãng thời gian gặp lại...

Hừ, để lát nữa cho anh biết cảm giác bị "bật ngược" là thế nào.



Tôi cùng ba đi ngang qua chỗ anh đứng, rồi mới phát hiện—Lý Ninh Huyên cũng ở đó.

Tôi khẽ nhướng mày, ánh nhìn có chút… thú vị.

Nhưng mà lạ lắm, Cố Bắc Huyền hoàn toàn không nhận ra ánh mắt tôi, vì ánh mắt anh đang tập trung toàn bộ vào ba tôi... với độ căm thù cao độ.



Lý Ninh Huyên thấy tôi, khẽ cười lạnh một tiếng:

“Cô dựa vào làm tiểu tam mà leo lên vị trí này, không thấy xấu hổ sao?”



Tôi thật sự không định chấp làm gì, nhưng mà thấy cô ta dâng miệng lên tận nơi như vậy, thì cũng nên tiếp chiêu một chút.

Tôi mỉm cười dịu dàng, giọng nhỏ nhẹ:

“Thế còn chị, tranh giành làm tiểu tam suốt bao năm mà còn không thành, thế mới đáng thương. Đúng không, Cố Bắc Huyền?”



“...Hả?” – Cố Bắc Huyền sững lại, cau mày khó hiểu.

Chỉ một giây sau, anh như sực nhớ ra, ánh mắt quay sang Lý Ninh Huyên đầy khó chịu:



“Tôi đưa cô đến mấy buổi tiệc này là để tìm kiếm đối tác cho công ty, chứ không phải đi theo tôi.

Nếu không đủ EQ để làm trưởng phòng thì ngày mai quay về làm kỹ thuật đi, đến nhân sự nhận điều chuyển.”



Nói xong, anh chẳng buồn liếc lại, lặng lẽ bưng ly rượu rời khỏi chỗ đứng, đi thẳng về phía tôi.

Tôi trong lòng cười đến rách miệng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ cao quý dịu dàng.

Dù sao hôm nay là ngày tôi tỏa sáng, không thể phá hỏng hình tượng.



Lý Ninh Huyên chạy theo Cố Bắc Huyền suốt bao năm, từ học muội thành phó phòng.

Vậy mà đến một câu dịu dàng của anh ta cũng không có nổi.



Lúc đó tôi chợt hiểu:

Tấm ảnh chụp chung năm nào cô ta đăng lên vòng bạn bè, chắc cũng chỉ là... một khoảnh khắc tiện đường trong một buổi tiệc.

Không hơn không kém.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com