Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
14
Hôm đó, sau khi Cố Bắc Huyền nói hết mọi chuyện, tôi im lặng rất lâu.
Tôi không trả lời ngay.
Không phải vì không muốn mà là vì trong lòng tôi lúc ấy cũng rối như tơ vò.
Anh nói với tôi, mẹ anh giờ đã ổn định hơn nhiều.
Mấy năm nay bà sống trong viện điều dưỡng, rất ít khi ra ngoài.
Tôi nghe hết, nhưng trên suốt quãng đường về, vẫn không nói một lời.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Cho đến khi về tới cửa nhà, vừa hay gặp ba tôi đang mở cửa đi ra.
Ba vẫn giữ nguyên phong thái “ẩn sĩ xem kịch”, vừa thấy tôi là giơ tay muốn kéo tôi về bên cạnh.
Nhưng lần này—Cố Bắc Huyền nắm chặt lấy tay ông.
Ánh mắt lạnh đi, giọng cũng đanh lại:
“Ông thôi đi được không! Đã lớn tuổi vậy rồi, còn đi ve vãn người ta, không biết ngượng hả?”
Tôi nghe xong suýt ngất.
Vốn đang đờ người chưa kịp ngăn, thì—
Ba tôi đã... cười tươi như được mùa.
Ông nhìn Cố Bắc Huyền, ánh mắt vừa sâu xa vừa ý nhị:
“Cậu bảo tôi buông nó ra...
ý cậu là muốn thay tôi lo cho con bé nửa đời còn lại?”
“Không phải thay! Là tôi vốn định lo cho cô ấy cả đời!”
Cố Bắc Huyền không do dự nửa giây.
Ba tôi càng cười rạng rỡ.
Ông thản nhiên nắm lấy tay tôi, trong khi mặt Cố Bắc Huyền thì... đen như đ.í.t nồi, ông vừa cười vừa nói:
“Khí thế không tồi. Còn kết quả thế nào thì phải xem cậu có bản lĩnh không thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói rồi, ba chẳng thèm để tôi giải thích nửa câu, nắm tay tôi kéo thẳng vào nhà.
Tôi đứng khựng ngay cửa, trong lòng ngổn ngang đủ thứ.
Muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng ba không làm khó tôi.
Ông ngồi xuống sofa, bình thản vỗ vỗ bên cạnh:
“Lại đây ngồi, con làm gì mà căng thẳng vậy?”
Tôi bước lại, ngồi xuống cạnh ông một cách lơ ngơ.
Không hiểu sao... cứ có cảm giác mình đang bị bắt quả tang.
Ba tôi nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng như thể đang kể chuyện phiếm:
“Con không cần phải lo.
Ba với mẹ biết thừa, mấy năm nay con một mình nuôi Đại Bảo, không yêu đương, không hẹn hò, chẳng qua là vì chưa quên được thằng nhóc đó.”
Tôi cúi đầu, không đáp.
“Ba mẹ không biết giữa hai đứa từng có chuyện gì.
Nhưng mà sống với nhau, cặp nào mà chẳng từng cãi nhau?”
“Hồi trẻ thì bốc đồng, chia tay cũng nhanh.
Nhưng mà mấy năm rồi, hai đứa vẫn còn để tâm tới nhau… vậy thì thử cho mình một cơ hội đi.”
“Không cần quay lại ngay, nhưng đừng né tránh.”
“Với lại…”
“Đại Bảo cũng lớn rồi. Nó sẽ cần một người ba.”
Từng lời từng chữ của ba tôi như đánh thẳng vào lòng tôi.
Cái khe nhỏ mà Cố Bắc Huyền mở ra tối qua, giờ đây đã rạn nứt thành một lối đi.
Từng cảm xúc bị kìm nén bấy lâu như mầm cây xuyên qua lớp bê tông mà bật dậy.
Tối đó, tôi ngồi trên sofa rất lâu… rất lâu.
Mãi đến khi ánh sáng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua rèm cửa, tôi ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng chợt có cảm giác như mình vừa được tái sinh.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com