Gặp Giữa Mùa Hè

Chương 67



Anh hơi nhấc cằm, hất về phía vị trí Vân Hi đang đứng: “Xin lỗi cô ấy, cho đến khi cô ấy hài lòng mới thôi."

 

Sở dĩ Lục Chỉ Niên đặt cược một cuộc hẹn vô nghĩa như vậy, chẳng qua là vì những lời nói trước đó của Tưởng Lâm.

 

——"Cũng chỉ được cái mã ngoài thôi mà, loại con gái này hiểu gì về đua xe cơ chứ?"

 

Nếu Tưởng Lâm chủ động đề nghị xin lỗi, vậy thì xin lỗi đi.

 

Trước đây anh thích truy cứu đến cùng đối với người và việc, nhưng Vân Hi ở đây, anh cũng nên nương tay một chút.

 

Theo cái gật đầu của Lục Chỉ Niên, trong lòngTưởng Lâm chợt thở phào nhẹ nhõm.

 

Anh ta nhanh chóng khẩn cầu về phía Vân Hi: “Tôi sai rồi, những lời trước đó đều là tôi nói bậy nói bạ."

 

"Tôi mới là thằng ngu, tôi xin lỗi cô có được không, hay là cô đánh tôi hai cái đi, không, tùy cô muốn đánh thế nào cũng được?"

 

Vân Hi chưa từng gặp phải tình huống như vậy, người trước mặt không còn chút kiêu ngạo nào trước đó, dường như tất cả uy phong đều biến mất dưới áp lực của Lục Chỉ Niên.

 

Cô theo bản năng ngước mắt nhìn Lục Chỉ Niên.

 

"Đừng căng thẳng, cứ theo ý em."

 

Lục Chỉ Niên đứng ngay bên cạnh cô, rõ ràng không hề ngước mắt lên, nhưng lại như có cảm giác, hờ hững nói.

 

Dường như giọng nói của anh mang theo luồng gió mát, lướt qua vành tai cô, dễ dàng kích thích từng chút tê dại: “Khi nào em hài lòng thì khi đó hãy bảo dừng."

 

Tâm trạng thần kỳ được bình phục, Vân Hi khẽ gật đầu.

 

Nói thật, Vân Hi không hề để bụng những lời Tưởng Lâm nói cho lắm.

 

Bởi vì những gì anh ta nói không gây ảnh hưởng gì đến cô, hơn nữa cô vốn dĩ tai mềm, tim càng mềm, bình thường nếu người khác chịu xin lỗi, có lẽ cô sẽ không so đo nữa.

 

Nhưng trong lòng cô lại để ý đến hành vi của Tưởng Lâm khi đua xe, bởi vì Tưởng Lâm đã đ.â.m vào đuôi xe của Lục Chỉ Niên.

 

Vì vậy lần này, cô thực sự để Tưởng Lâm nói hết một tràng dài những lời bày tỏ sự hối hận.

 

Nói đến cuối cùng, Tưởng Lâm khô cả họng.

 

"Tôi không nên ăn nói lung tung, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau."

 

Vân Hi gật đầu, bỏ qua chuyện này.

 

Chỉ là cuối cùng cô bổ sung thêm một câu: “Còn phải đảm bảo sau này khi đua xe phải tuân thủ quy tắc, không được đ.â.m vào cũng như làm người khác bị thương."

 

Có lẽ là dáng vẻ cô nói những lời này quá nghiêm túc, Lục Chỉ Niên đang đứng một bên thả lỏng cổ tay nhìn vào trong mắt, đột nhiên khẽ bật cười thành tiếng.

 

Mà Tưởng Lâm ngẩn ra, vội vàng đồng ý.

 

Sau đó anh ta nhìn thấy Lục Chỉ Niên vẫy tay với anh ta, ý bảo anh ta có thể rời đi.

 

...

 

Khu vực nghỉ ngơi thoáng chốc chỉ còn lại Vân Hi và Lục Chỉ Niên.

 

Vân Hi nói xong hết lời mới muộn màng cảm thấy hơi chột dạ với phản ứng vừa rồi của Lục Chỉ Niên, nhỏ giọng hỏi: “Anh cười cái gì?"

 

Lục Chỉ Niên lại không trả lời ngay, đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh mắt như có thực chất dừng trên mặt Vân Hi, trông có vẻ chuyên chú và cố chấp như muốn nhìn ra điều gì đó.

 

Rất lâu sau, ngay khi Vân Hi cho rằng anh sẽ không nói nữa, Lục Chỉ Niên đột nhiên mở miệng, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Lời đó của em là đang quan tâm tôi à?"

 

"Lời, lời nào?"

 

Vân Hi phản ứng chậm nửa nhịp, lấy lại tinh thần vội vàng né tránh ánh mắt của anh, lắp bắp đáp: “Quả thực hành vi đó của Tưởng Lâm… có, có chút nguy hiểm và không thỏa đáng, không chỉ có anh ta mà lần sau anh cũng phải chú ý…"

 

Hai chữ "an toàn" còn chưa kịp thốt ra đã bị Lục Chỉ Niên cắt ngang.

 

Thiếu niên trước mặt không biết từ lúc nào đã cúi người xuống, thân hình cao hơn cô nửa cái đầu đột nhiên đến gần, Vân Hi ngây người nhìn đôi mắt đen láy ở ngay trước mắt, nhất thời quên mất mình nên nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mặc dù là mùa đông, mấy ngày trước còn có tuyết rơi, nhưng cô chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang tăng lên, dường như có hơi nóng từ đầu ngón tay của Lục Chỉ Niên lan tỏa đến tận trái tim cô, mãi không tan.

 

"Em chỉ cần trả lời là phải hay không phải." Vân Hi nghe thấy anh hỏi.

 

Dường như anh hoàn toàn không quan tâm đến những lời thừa thãi mà cô vừa nói, dường như từ đầu đến cuối chỉ muốn một câu trả lời từ miệng cô.

 

Vì khoảng cách quá gần, nên không thể tránh né.

 

Vân Hi đột nhiên cảm thấy khuôn mặt thường ngày lơ đãng này lại tràn ngập một sự cố chấp hiếm thấy.

 

Cũng vì vậy, khi đối diện với câu hỏi không lời của Lục Chỉ Niên, nhịp tim của cô càng lúc càng nhanh, sau đó không có lý do gì mà chịu thua, Vân Hi mấp máy môi, sắp sửa phát ra âm tiết đơn đó.

 

"Anh Lục, tối nay Tưởng Lâm muốn mời khách, nói là để xin lỗi."

 

Tề Thịnh không biết từ đâu xuất hiện, tìm thấy hai người bọn họ thì phấn khích hét lớn: “Anh ta nhờ em đến hỏi xem hai người có đi không."

 

Vân Hi nuốt lại những lời chưa kịp nói ra.

 

Trong ánh mắt thoáng qua, vô tình nhìn thấy vẻ mặt khó chịu hiếm thấy trên mặt Lục Chỉ Niên, anh lạnh giọng từ chối: “Không đi."

 

"Tại sao lại không đi?"

 

Tề Thịnh không hiểu, tự mình hỏi: “Em còn muốn nhân cơ hội này hung hăng làm thịt anh ta một trận."

 

Lục Chỉ Niên: "Muốn đi thì tự cậu đi đi."

 

"…"

 

Nhận được ánh mắt cầu xin của Tề Thịnh, Vân Hi tốt bụng giúp cậu ta kéo tay áo của Lục Chỉ Niên.

 

Quả nhiên không đến một lát, người nào đó vốn đang lạnh mặt đã thu hồi vẻ mặt, cúi đầu xuống, nhướng mày hỏi: “Sao thế? Em muốn đi à?"

 

Tề Thịnh bắt đầu điên cuồng nháy mắt với Vân Hi.

 

Thấy trên mặt Tề Thịnh trên mặt viết đầy hai chữ "muốn đi", Vân Hi làm người tốt đến cùng, chậm rãi gật đầu.

 

"Vậy thì đi."

 

Tề Thịnh đi phía trước, Vân Hi đi theo sau Lục Chỉ Niên, suy nghĩ một chút, cô vẫn kiễng chân lên bên cạnh anh bổ sung bằng âm lượng chỉ có anh mới nghe thấy.

 

Trong gió núi, truyền đến giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô gái: “Có hơi quan tâm một chút."

 

Nghe vậy, khóe môi Lục Chỉ Niên không để lại dấu vết cong lên.

 

...

 

Địa điểm Tưởng Lâm chọn cách vị trí hiện tại của họ một khoảng, thế là Tề Thịnh đi trước dẫn đường, Vân Hi và Lục Chỉ Niên người trước người sau theo sau cậu ta.

 

Trong lúc đi bộ, cái miệng của Tề Thịnh cũng không ngừng nghỉ, vừa đi vừa nói.

 

"Anh Lục, em đã muốn nói từ lâu rồi, có phải gần đây anh hơi thiên vị rồi không? Sao em gái Vân Hi nói muốn đi thì anh đồng ý, còn em nói thì anh không đi, anh như vậy sẽ mất em đấy."

 

"Vậy thì mất đi." Lục Chỉ Niên không hề d.a.o động, giọng điệu không chút ấm áp.

 

Tề Thịnh đưa tay ôm ngực, làm ra vẻ đau lòng: “Anh Lục, tại sao nhiệt độ cơ thể 37°C của anh lại nói ra được những lời lạnh lùng như vậy?"

 

Thấy vậy, Vân Hi không nhịn được bật cười thành tiếng, sau đó chân không chú ý, bị vật gì đó vấp ngã, cơ thể không tự chủ nghiêng về bên trái.

 

Cô vấp ngã quá đột ngột, đến mức Lục Chỉ Niên cũng chỉ kịp nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại trước khi cơ thể cô hoàn toàn ngã xuống.

 

"Có sao không?" Lục Chỉ Niên nhíu mày hỏi, cả người hoàn toàn không còn trạng thái thoải mái khi nói chuyện với Tề Thịnh vừa rồi.

 

Anh hỏi như vậy khiến Vân Hi hoàn toàn không dám giấu diếm, chỉ có thể thành thật nói: “Cổ chân hơi đau một chút."

 

"Nhưng chắc là không sao."

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com