Gặp Giữa Mùa Hè

Chương 68



Lục Chỉ Niên giống như không nghe thấy câu bổ sung phía sau của cô, đầu tiên là kiểm tra mắt cá chân mà cô nói, sau đó bế cả người cô lên.

 

Anh nói ra bằng giọng điệu rất nhạt, nhưng lại mang theo hương vị không thể nghi ngờ: “Có sao hay không thì đợi xuống núi rồi để bác sĩ khám xem sao."

 

Lục Chỉ Niên bảo Tề Thịnh tìm một chiếc xe xuống núi, đặt Vân Hi vào ghế sau.

 

Xác nhận mọi thứ ổn thỏa xong, anh đã ra ngoài nói với Tề Thịnh một câu: “Bọn tôi đi trước đây, cậu nói với Tưởng Lâm một tiếng."

 

...

 

Sau khi nhận được câu trả lời, Lục Chỉ Niên tìm chủ xe lấy chìa khóa xe. Khi đi ngang qua cửa hàng trên núi, anh lại tiện tay xin bà chủ cửa hàng một túi chườm đá.

 

Không ngờ trên đường trở về lại nghe thấy Tề Thịnh đang giải thích gì đó với người bên phía Tưởng Lâm: “Mọi người đừng có đùa nhé, đúng là anh Lục đối xử tốt với người ta, nhưng thực sự không có ý gì khác."

 

"Thực sự chỉ coi người ta là em gái thôi." Tưởng Lâm nhấn mạnh.

 

Bước chân lên xe của Lục Chỉ Niên khựng lại, trong đôi mắt đen láy mờ mịt khó hiểu.

 

"Em gái ư?"

 

Anh cúi thấp đầu, đột nhiên nhếch mí mắt khẽ cười: “Thật sự không phải."

 

[Tác giả có lời muốn nói]

 

Tề Thịnh, bóng đèn lớn nổi tiếng.

 

Xin lỗi mọi người, gần đây tôi bị thế giới phù hoa mê hoặc, cho nên hơi lười, tôi xin sám hối sâu sắc, tất cả bình luận ở chương trước đều sẽ phát lì xì (:з」∠)

 

--------

 

Giọng nói của Lục Chỉ Niên không lớn, nhưng lại vừa đủ để mấy người kia nghe rõ.

 

Sau khi ngây người ngắn ngủi, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đặc biệt là Tề Thịnh vốn dĩ còn đang nói chắc như đinh đóng cột.

 

Có gì đáng sợ hơn việc bàn tán sau lưng bị người ta bắt tại trận và phủ nhận vả vào mặt không?

 

Đợi đã, phủ nhận…

 

Tề Thịnh đột nhiên nhớ lại lời Lục Chỉ Niên vừa nói.

 

——"Em gái ư?"

 

——"Thật sự không phải."

 

Không phải?

 

Không phải em gái thì là gì?

 

Tề Thịnh nhìn Lục Chỉ Niên bằng ánh mắt dần dần trở nên khiếp sợ, nhưng cậu ta còn chưa kịp mở miệng hỏi, Lục Chỉ Niên đã tự mình xoay người lên xe.

 

Dáng vẻ bình tĩnh, khí thế xa cách, ngay cả bước chân vẫn vững vàng như trước.

 

Trong xe, Vân Hi ngồi ở ghế sau, thử sờ mắt cá chân của mình.

 

Hít –

 

Vừa chạm vào, cô đã hít một ngụm khí lạnh, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại.

 

Lục Chỉ Niên vừa lên xe đã nhìn thấy bộ dạng này của Vân Hi, ánh mắt anh trầm xuống, sau đó đưa túi chườm đá qua: “Lần sau còn nhớ kỹ không?"

 

Giọng điệu nói ra có chút lạnh lùng, cộng thêm việc trên mặt anh vốn không có biểu cảm gì, nhìn chung có vẻ hơi hung dữ.

 

Đến nỗi Vân Hi vừa nhận lấy túi chườm đá, vừa cẩn thận liếc nhìn anh, ngay cả giọng nói cũng có chút yếu ớt đáp một chữ "Nhớ…"

 

Thấy đuôi mắt hẹp dài của Lục Chỉ Niên nhếch lên, dường như lại muốn nói gì đó, cô sợ mình tiếp tục "bị mắng", vội vàng nói: “Tôi nhớ kỹ rồi, anh đừng giận nữa có được không?"

 

Trong xe đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ: “Tôi giận cái gì?"

 

"Vậy anh không giận à?" Vân Hi càng nói giọng càng nhỏ, rõ ràng dáng vẻ không được tự tin.

 

"Nhưng, nhưng mỗi lần anh không cười, khóe miệng trễ xuống, trông hơi hung dữ…"

 

Lục Chỉ Niên xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cái đầu sắp cúi gằm xuống đầu gối của cô.

 

Nhỏ bé, đáng yêu một cách kỳ lạ.

 

Hơn nữa thấy anh không lên tiếng, phía sau lại truyền đến một câu lí nhí "Anh đừng so đo với một bệnh nhân có được không?"

 

Lục Chỉ Niên thu hồi ánh mắt, hờ hững "ừm" một tiếng.

 

Mà khóe miệng luôn "trễ xuống" theo lời Vân Hi nói, không biết từ lúc nào đã cong lên.

 

...

 

Trong lúc đó, Tề Thịnh đã gửi cho Lục Chỉ Niên vài tin nhắn WeChat.

 

Đương nhiên là anh không xem rồi, bởi vì điện thoại đã bị anh để ở ghế sau ở cùng với Vân Hi.

 

Tuy nhiên, do tần suất Tề Thịnh gửi tin nhắn thực sự quá dày đặc, Vân Hi khó mà không chú ý đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng, cô không nhịn được hỏi Lục Chỉ Niên một câu: “Anh có muốn xem không?"

 

"Không cần để ý." Lục Chỉ Niên trả lời rất nhanh.

 

Nhưng khi nhìn thấy Vân Hi đã giúp anh cầm điện thoại lên, lại bổ sung thêm một câu "Em muốn xem thì có thể xem."

 

"Tôi xem điện thoại của anh, có phải không được ổn thỏa không?" Vân Hi theo bản năng nói.

 

"Không có gì là không ổn thỏa."

 

Giọng điệu Lục Chỉ Niên lơ đãng, kéo dài giọng nói: “Ngay cả tôi em còn có thể xem, chỉ là điện thoại thôi mà."

 

"…"

 

Lục Chỉ Niên đã nói như vậy, mặc dù lời này nghe có chút không đúng, nhưng cuối cùng vẫn khiến lòng hiếu kỳ của Vân Hi chiến thắng sự do dự.

 

Điện thoại của anh không đặt mật khẩu, là cài đặt gốc sạch sẽ, vì vậy Vân Hi dễ dàng mở được khung trò chuyện của Tề Thịnh, sau đó nhìn thấy những lời lẽ lên án của Tề Thịnh…?

 

-"Lục cẩu, anh không phải là người!"

 

-"Sao trước đây em lại không nhận ra anh là loại người này cơ chứ?"

 

-"Thỏ còn không ăn cỏ gần hang vậy mà anh lại muốn gần quan ban lộc?!"

 

- Đau lòng nhức óc.jpg

 

Ngôn ngữ thật kích thích…

 

Đến mức khiến Vân Hi xem xong một lúc lâu không nói nên lời, một lúc sau mới chậm rãi thốt ra một câu "Lục Chỉ Niên, anh đã làm chuyện gì có lỗi với Tề Thịnh sao?"

 

Lục Chỉ Niên: ?

 

"Cậu ta nói gì?"

 

Lục Chỉ Niên rẽ xe vào một giao lộ, chậm rãi hỏi.

 

Vì lái xe không tiện xem, anh tùy ý nói một câu "Giúp tôi đọc lên."

 

Có vẻ như không hề để tâm đến chuyện này.

 

Thế là, Vân Hi nơm nớp lo sợ đọc tin nhắn WeChat mà Tề Thịnh gửi từ câu đầu tiên đến câu cuối cùng, mỗi khi nói một chữ đều cảm thấy mình đang nhảy múa trên lưỡi dao. Anh nói thật đi!

 

Khi chữ cuối cùng thốt ra, cô còn không nhịn được nghi ngờ hỏi: “Có phải anh đã cướp người mà Tề Thịnh thích không?"

 

"Vậy thì anh thật sự quá mất –"

 

Nhưng hai chữ "đạo đức" còn chưa kịp nói ra, từ ghế lái đã truyền đến một tiếng cười khẽ rất rõ ràng.

 

Lục Chỉ Niên dừng xe ven đường, ung dung quay đầu nhìn cô: “Có phải trí tưởng tượng của em quá phong phú rồi không?"

 

"Thật sự không có à?"

 

"Không có."

 

Vân Hi vẫn không tin: “Vậy thì tại sao Tề Thịnh lại mắng anh?"

 

Hồi tưởng lại ánh mắt của Tề Thịnh khi rời khỏi núi Chiêu Minh “dường như đã phát hiện ra bí mật động trời nào đó", Lục Chỉ Niên nhếch khóe miệng, thản nhiên suy đoán: “Chắc là cậu ta ghen tị với tôi."

 

...

 

Mười lăm phút sau, hai người đến bệnh viện, Vân Hi mở cửa xe đi ra ngoài, nhưng chân còn chưa chạm đất, đã bị người ta ấn trở lại.

 

"Sao vậy?" Cô không hiểu gì, chuẩn bị tiếp tục động tác trước đó.

 

Trên đầu đột nhiên vang lên tiếng thở dài, nghe có vẻ hơi bất lực: “Em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ có được không?"

 

"Em định nhảy lò cò vào bệnh viện à?"

 

"Vậy anh tìm cho tôi một chiếc xe lăn, đẩy tôi lên nhé?" Vân Hi liếc thấy bệnh nhân ngồi xe lăn không tiện di chuyển ở cửa bệnh viện, nhỏ giọng đề nghị.

 

Lục Chỉ Niên nhếch khóe miệng: “Không đến mức đó."

 

"Vậy phải làm –"

 

Chữ "thế nào" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Vân Hi đã nhìn thấy Lục Chỉ Niên hơi nghiêng người, thân hình cao gầy cúi xuống, tấm lưng rộng được bao bọc trong chiếc áo khoác đen lộ ra không sót chút gì: “Lên đi."

 

Giọng nói có phần lạnh nhạt cứ thế không hề báo trước lướt qua trái tim Vân Hi.

 

Cô không ngờ Lục Chỉ Niên lại định cõng cô lên.

 

Ở núi Chiêu Minh, khi anh bế cô lên xe, Vân Hi vì cơn đau đột ngột mà ý thức có chút mơ hồ, trên đường về thỉnh thoảng nhớ lại, cô tự giải thích với mình rằng lúc đó tình huống khẩn cấp, Lục Chỉ Niên vì tình thế cấp bách mới làm như vậy.

 

Nhưng lần này dường như lại có chút khác biệt.

 

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, cổ chân cô đã không còn đau như lúc đầu nữa.

 

Quan trọng nhất là cô rất tỉnh táo, sự tỉnh táo này khiến cô trong khoảnh khắc nhận ra anh muốn cõng mình, không kiềm chế được mà dần dần nóng tai lên.

 

"Em cứ đứng mãi, trời sẽ tối mất."

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com