Ai mà không biết chiếc xe máy địa hình của anh Lục cậu ta là được lắp ráp lại, toàn bộ đều thay bằng linh kiện nhập khẩu từ nước ngoài, món đồ nào cũng có giá năm chữ số trở lên.
Tề Thịnh còn muốn khuyên nhủ, ai dè lại bị Lục Chỉ Niên giơ tay ngăn lại: “Được."
Ngay cả Tưởng Lâm cũng không ngờ Lục Chỉ Niên sẽ đồng ý dứt khoát như vậy, thấy vậy liền hỏi: “Vậy anh muốn gì, tiền hay thứ khác?"
"Tôi không cần tiền."
Lục Chỉ Niên nghịch chiếc kính bảo hộ trong tay, đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt lười biếng nói: “Cậu thua thì chạy quanh sân mười vòng, sau đó hét to cậu là thằng ngu."
"…"
"Cược thì cược." Tưởng Lâm nghiến răng đồng ý.
...
Đợi đến khi cuộc thi kết thúc, mọi người cũng đã tản đi gần hết, Lục Chỉ Niên thay xong quần áo đua xe từ phòng thay đồ đi ra.
Đây vẫn là lần đầu tiên Vân Hi nhìn thấy anh mặc như vậy, bộ quần áo màu đen trắng ôm sát cơ thể phác họa ra những đường nét cơ thể mượt mà, ưu thế vai rộng chân dài của thiếu niên được phát huy tối đa.
"Đang nghĩ gì vậy?" Lục Chỉ Niên đi tới, khuôn mặt với đường nét rõ ràng từ xa đến gần đập vào tầm mắt của Vân Hi.
Cô còn chưa kịp nói gì, trên tay đã được đưa cho một chiếc mũ bảo hiểm đen tuyền, cùng lúc đó giọng nói lạnh nhạt quen thuộc vang lên bên tai cô: “Giúp tôi đội lên."
Vân Hi khẽ "ồ" một tiếng, nhìn Lục Chỉ Niên cúi người xuống trước mặt mình, giống như một chú chó nhỏ phơi bụng, hướng về phía người lộ ra một trái tim chân thành.
Cô đội mũ bảo hiểm cho anh, không nhắc đến thắng hay thua, chỉ nói: “Anh nhớ chú ý an toàn."
Đột nhiên chạm phải đôi mắt tràn đầy lo lắng của Vân Hi, Lục Chỉ Niên bất lực cười một tiếng: “Em hãy có chút lòng tin vào tôi có được không hả?"
"Tôi sẽ thắng." Anh sờ đầu Vân Hi, khẽ nói.
Dù thế nào cũng phải thắng cho cô xem.
Cuộc thi sắp sửa bắt đầu.
Vân Hi bị Lục Chỉ Niên ấn xuống đài quan sát, anh ném cho cô một câu "đợi tôi về" rồi đi về phía sân thi đấu.
Cô muốn đuổi theo, nhưng vừa nhảy xuống bậc thang đã nhìn thấy người phía trước đưa tay lên cao, hơi giơ lên qua đầu vẫy vẫy, làm một động tác tạm biệt.
Dáng vẻ lơ đãng và tùy ý, giống như sau lưng mọc ra một đôi mắt, nhìn thấu mọi tâm tư của cô.
Lại giống như đang im lặng nói với cô không cần phải lo lắng.
Nhìn bóng lưng anh, Vân Hi chậm rãi ngồi trở lại vị trí cũ, không hiểu sao bên tai lại vang lên câu nói "Tôi sẽ thắng."
Dường như người này có một loại ma lực nào đó, lời nói ra luôn khiến người ta tin tưởng từng chữ một.
...
Trọng tài thổi còi, các tay đua chuẩn bị sẵn sàng.
Vân Hi tập trung toàn bộ sự chú ý trên đường đua, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bóng dáng được bao bọc trong bộ đồ đua số 9 kia, ngay cả Tề Thịnh ngồi xuống bên cạnh mình từ lúc nào cũng không biết.
Trong tầm mắt, trên con đường nhựa được cố ý xây dựng uốn lượn quanh địa hình thung lũng, thiếu niên ngày thường có vẻ cao gầy, hoàn toàn hòa làm một với thân xe màu đỏ đen, giống như muốn phá tan khung cảnh hoàng hôn ảm đạm đang buông xuống nơi chân trời, lao về phía trước như một thanh kiếm sắc bén.
Cô chưa từng xem qua các cuộc đua xe tương tự, những từ như tốc độ và đam mê cách rất xa cuộc sống quy củ của cô, đến nỗi khi nhìn thấy Lục Chỉ Niên điều khiển thân xe lao đi như tên bắn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Trời đất rộng lớn mà gió và thiếu niên đều tự do.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dường như bên tai có tiếng gió rít gào, Vân Hi lại cảm thấy mỗi khoảnh khắc đều bị kéo dài vô hạn, trong tầm mắt đều là một người nào đó.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên sân, năm vòng đầu tiên Lục Chỉ Niên không hề mắc sai lầm, thao tác trông có vẻ không tốn chút sức lực nào, nhưng lại bỏ xa Tưởng Lâm đang bám đuổi phía sau, hơn nữa khoảng cách giữa hai người có xu hướng càng ngày càng lớn theo số vòng đua.
Kỹ thuật của Tưởng Lâm thực sự không tệ, đáng tiếc đối thủ của anh ta là Lục Chỉ Niên.
Còn vòng cuối cùng, tay đua số 9 có ưu thế dẫn trước rõ ràng, Tề Thịnh chống tay lên lan can nhìn xa nói: “Tôi đã sớm nói anh Lục của tôi là thần xe núi tiếng tăm lừng lẫy –"
Nhưng lời còn chưa dứt, trên đường đua đột nhiên xảy ra biến cố.
Tưởng Lâm bị tụt lại phía sau đột nhiên nghiêng thân xe, lợi dụng khoảng cách chênh lệch ở khúc cua, đ.â.m thẳng vào đuôi xe của Lục Chỉ Niên.
Vân Hi lập tức đứng dậy, sau đó nghe thấy Tề Thịnh đột nhiên chửi tục một câu: “Cmn Tưởng Lâm! Thua không nổi đến mức này sao, cuộc thi nhỏ thế này mà còn chơi bẩn?"
Đám người phía đối diện do tên tóc vàng cầm đầu lại bắt đầu reo hò, trong khoảnh khắc Tưởng Lâm thừa cơ vượt lên đã nhao nhao hô: “Đại ca ngầu quá!"
Chỉ còn nửa vòng nữa, đích đến đã ở ngay trước mắt.
"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thực sự để cho tên khốn Tưởng Lâm kia thắng sao?" Tề Thịnh không kìm được lo lắng hỏi.
"Còn đua cái gì nữa, chỉ còn nửa vòng bị vượt qua làm sao có thể đuổi kịp?"
Vân Hi mím môi, đột nhiên lên tiếng: “Không đâu."
Cằm cô hơi nhọn, khi nói chuyện vô cớ có chút bướng bỉnh: “Chưa chắc sẽ thua."
"Không phải, em tin tưởng anh ấy đến vậy sao?"
Tề Thịnh cho rằng cô không hiểu về đua xe, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Cuộc thi sắp kết thúc rồi, chỉ còn nửa vòng thôi em gái Vân Hi, vượt qua vạch trắng phía trước kia là Tưởng Lâm thắng rồi, đuôi xe của anh Lục còn bị cậu ta đâm, nói không chừng sẽ bị ảnh hưởng."
"Được rồi, anh Lục lợi hại, nhưng chúng ta cũng không thể mù quáng tin tưởng đúng không…"
Bằng không lát nữa thua thì xấu hổ lắm.
Vân Hi không nói gì nữa.
Mù quáng cũng được, trực giác cũng được, cô chỉ cảm thấy Lục Chỉ Niên nói sẽ thắng tức là sẽ thắng.
Ánh mắt quay trở lại đường đua, một giây hoặc có lẽ là hai giây sau, chiếc xe đua màu đỏ đen vốn có vẻ hơi bất lợi đã thực hiện một cú drift đẹp mắt một cách thần kỳ, sau đó mượn lực tăng tốc, lại một lần nữa bỏ lại Tưởng Lâm đang ở phía trước.
Trong tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, Lục Chỉ Niên đã lái xe qua vạch trắng mà Tề Thịnh nói, về đích.
"Tề Thịnh."
Khóe miệng Vân Hi cong lên, khẽ nói: “Anh xem, anh ấy thắng rồi."
...
Sau khi cuộc thi kết thúc, đám người Tưởng Lâm ủ rũ, nhưng dù không cam lòng đến đâu, bọn họ cũng không dám trái với giao ước đã nói trước đó.
Thế là Vân Hi tận mắt nhìn thấy Tưởng Lâm cởi mũ bảo hiểm xuống, chạy quanh sân đua vừa chạy vừa hét "Tôi là thằng ngu".
Tiếng hét rất nhỏ, có lẽ là vì không còn mặt mũi.
Chạy được khoảng hai trăm mét, Tưởng Lâm đã mặt dày mày dạn đến trước mặt Lục Chỉ Niên, cầu xin: “Đổi sang cái khác có được không? Anh Lục, anh cứ nói xem còn muốn gì khác, tôi nhất định sẽ thỏa mãn."
"Vừa rồi đ.â.m vào đuôi xe cũng là tôi không đúng, không chỉ kỹ thuật không bằng người mà còn nghĩ đến chuyện đi đường tắt, anh rộng lòng từ bi đừng chấp nhặt với tôi."
Lục Chỉ Niên nhận lấy chai nước Vân Hi đưa, uống một ngụm.
Nghe vậy, trên mặt không có biểu cảm gì ngẩng đầu lên, chậm rãi lặp lại: “Thứ khác à?"
"Đúng vậy, thứ gì cũng được." Tưởng Lâm cũng coi như là người biết điều, ngửi thấy một tia hy vọng lập tức gật đầu lia lịa.
"Vậy được." Lục Chỉ Niên khẽ cười, trong đôi mắt màu nhạt lộ ra chút nghiêm túc.