Gả Cho Trấn Bắc Hầu Hung Hãn

Chương 8



10

Tạ Lĩnh mặt mày tái nhợt, trước n.g.ự.c cắm một mũi tên lông vũ.

Tình thế thật sự không mấy lạc quan.

Quân y sắc mặt nặng nề, bảo các tướng sĩ ra ngoài chờ.

Chỉ để lại hai tùy tùng, bưng vào một chậu nước sạch, rồi lại bưng ra một chậu đầy máu.

Tạ Lĩnh như đã chết.

Mặc quân y dùng d.a.o sắc nung đỏ rạch mở da thịt trước ngực, lấy mũi tên ra.

Máu b.ắ.n tung tóe.

Hắn lại không hề có phản ứng, ngay cả mày cũng không nhíu lấy một lần.

Ta luôn nép mình trong góc, chân mềm nhũn không sao đứng dậy nổi.

Không thể nào.

Tạ Lĩnh là chiến thần kia mà.

Hắn sao có thể c.h.ế.t được?

Người kể chuyện từng thao thao bất tuyệt, bảo năm Tạ Lĩnh mười sáu tuổi, từng bị địch quân mai phục, ai nấy đều nghĩ tiểu tướng quân e rằng dữ nhiều lành ít, khó mà thoát nổi.

Bảy ngày sau, Tạ Lĩnh một mình một ngựa, mang theo thủ cấp của địch, phá vòng vây trở về.

Hắn lợi hại như vậy.

Sao có thể c.h.ế.t được?

Trong trướng mùi m.á.u tanh càng lúc càng nồng.

Nếu cứ thế này, m.á.u của Tạ Lĩnh sẽ cạn sạch mất thôi.

Ta nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của hắn.

Tối qua, ta còn thấy hắn ngủ say.

Sao mới qua một giấc, hắn đã thành thế này?

Giọng ta khàn đặc, không nhận ra chính mình:

“Tạ Lĩnh, ngài đừng chết, ngài không thể chết.”

Quân y quay phắt lại, lớn tiếng hỏi:

“Phu nhân sao lại ở đây?!”

11

Ta được dìu ngồi xuống.

Quân y vuốt râu, thở dài từng tiếng.

Ông nói, mũi tên này b.ắ.n trúng không khéo, chỉ sượt qua tâm mạch.

Qua được cửa này hay không, đều trông vào vận mệnh của tướng quân.

Ta đứng dậy, nhìn Tạ Lĩnh vẫn mê man bất tỉnh.

Chỉ cảm thấy n.g.ự.c mình như bị đè nén, đến thở cũng khó khăn.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay hắn.

Ta ngồi xuống, khẽ lau đi.

Chiến trường vô tình, đao kiếm không có mắt.

Ta chưa từng thấy cảnh g.i.ế.c chóc nơi chiến trường.

Chỉ từng nghe tiếng binh khí va nhau trong lời kể của người diễn kịch hay kể chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Lĩnh là chỗ dựa duy nhất của ta ở Tây Bắc này.

Đã gả gà thì theo gà, gả chó thì theo chó.

Ta, Tào Viên Viên, nói được làm được.

“Tạ Lĩnh, ngài không được chết. Ta mới vừa gả cho ngài, ngài không thể khiến ta làm quả phụ nhanh như vậy.

“Ngài vội vàng cướp ta từ khách điếm về đây, ngay cả bái đường thành thân còn chưa làm, sao ngài có thể không màng tới ta?”

Ta đứng dậy, cúi sâu trước vị quân y già.

Tháo chiếc ngọc hồ lô treo trước n.g.ự.c xuống.

Bên trong là một viên đan dược.

Đây là thứ mà mẫu thân để lại cho ta trước khi qua đời.

Mẫu thân cùng phụ thân tương kính như tân, nhưng thân thể yếu đuối, uống thuốc cả đời vẫn không tránh khỏi rời bỏ ta.

Bà để lại viên thuốc này, nói rằng lúc nguy cấp có thể giữ được mạng.

Ta đặt nó vào tay vị quân y già.

“Ngài là thầy thuốc, mạng của tướng quân hiện giờ nằm trong tay ngài, xin đừng nói gì đến chuyện số mệnh.

“Viên thuốc trong ngọc hồ lô này, ngài xem có thể dùng được không. Ở chốn Tây Bắc này, tướng quân là chỗ dựa duy nhất của chúng ta. Mong ngài nhất định phải cứu lấy tướng quân!”

Gương mặt đầy nếp nhăn của ông lộ ra chút kinh ngạc.

Ta vén màn cửa, không ngoảnh đầu lại mà đi ra ngoài.

Những tướng sĩ canh ngoài lều giờ đây đều cúi đầu ủ rũ.

Một tiểu tướng trẻ, mắt đỏ hoe, quỳ trên đất.

“Tất cả là lỗi của ta! Tướng quân vì cứu ta mà trúng mũi tên độc của địch! Người đáng c.h.ế.t phải là ta!”

Một vị tướng râu quai nón bước tới kéo hắn dậy.

“Tiểu Ngũ, việc này không phải lỗi của ngươi. Đổi là ai khác, tướng quân cũng sẽ cứu. Ngài ấy sẽ không bỏ rơi bất kỳ huynh đệ nào!”

Những người khác đồng tình, chỉ có một nam tử, gương mặt trầm tĩnh.

Hắn gạt mọi người ra, lớn tiếng quát:

“Tướng quân trọng thương, các ngươi ở đây khóc lóc thảm thiết là sợ tướng quân tỉnh lại hay sao? Tất cả cút đi!”

Ta nhận ra hắn.

Chính là xa phu đánh xe cho ta, hóa ra hắn lại là phó tướng của Tạ Lĩnh.

Thấy ta bước ra, hắn lập tức quỳ xuống hành lễ.

“Phu nhân.”

12

Tạ Lĩnh trọng thương, lòng quân d.a.o động.

Những ngày này, cả doanh trại đều bao trùm không khí bất an.

Ta không biết cách đánh trận.

Nhưng ta hiểu, Tạ Lĩnh còn sống, chúng ta mới còn hy vọng sống.

May thay, Bảo Châu và những người khác đã kịp đến.

Trong của hồi môn của ta, tất cả các loại dược liệu có thể dùng được đều được mang ra, gửi đến chỗ quân y.

Phụ thân có lẽ cảm thấy áy náy, đã chuẩn bị rất nhiều nhân sâm bổ dưỡng cho ta.

Giờ đây, chúng vừa khéo phát huy tác dụng.

Nhưng Tạ Lĩnh vẫn chưa tỉnh lại.

Quân địch thỉnh thoảng lại đến quấy nhiễu, tình hình ngày một nguy cấp.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com