Chàng khoác một chiếc áo ngoài mỏng, mái tóc còn vương vài giọt nước, dáng vẻ thanh nhã ấy khiến ta bất giác nhìn đến ngây người.
“Tướng quân, ngài về rồi ạ?”
Tạ Lĩnh “Ừ” một tiếng, không nhìn ta.
Chàng ôm lấy chăn, chuẩn bị trải ra sàn nhà.
Ta vội vàng bước tới.
“Để ta giúp ngài!”
Chàng bảo không cần, chỉ vài động tác nhanh gọn đã trải xong chăn nệm.
Sau đó, chàng bắt đầu cởi áo.
Ta lại bước tới gần hơn.
“Để ta giúp ngài cởi áo!”
Chàng quay đầu lại, trên gương mặt anh tuấn thoáng hiện chút bối rối:
“Nàng… chắc chứ?”
Phần 9
Mặt ta lập tức nóng bừng lên như lửa đốt.
Trời đất ơi.
Ta vừa mới nói ra cái lời càn rỡ gì thế này?
“Ơ… không, không chắc lắm…”
Ta vội lùi lại mấy bước, xấu hổ đến mức chỉ biết nhìn chằm chằm xuống đất.
Ước gì có một cái hố để ta chui tọt xuống cho rồi.
Tạ Lĩnh hình như khẽ bật cười, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ lạnh nhạt thường thấy.
Chàng thổi tắt nến, khẽ nói:
“Ngủ sớm đi.”
Ta đắp chiếc chăn của chàng, nằm trên chiếc giường của chàng.
Để đường đường là Trấn Bắc Hầu phải ngủ dưới đất lạnh.
Thế này… thật chẳng ra làm sao cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không được, ta không tài nào ngủ nổi.
“Tướng quân, hay là ngài lên giường nằm đi, để ta xuống đất ngủ được không?”
Ta đợi một hồi lâu, chẳng thấy ai trả lời.
Nhìn lại, Tạ Lĩnh đã quay lưng về phía ta, hơi thở đều đặn.
Chàng đã ngủ mất rồi sao?!
Đêm đó, ta cứ trằn trọc mãi, nhìn bóng lưng vững chãi của chàng, chẳng biết khi nào mới thiếp đi được.
Đến khi tỉnh giấc, trong trướng đã không còn một bóng người.
Ta hỏi vị tướng quân đang đứng gác ngoài lều.
Hắn nói rằng đêm qua địch quân lại tập kích, tướng quân đã dặn không được đánh thức phu nhân.
Mặt ta nóng bừng lên, vội vàng kéo rèm che xuống.
Quả nhiên, hành quân đánh trận lúc nào cũng đầy rẫy nguy hiểm.
Sau này, ta tuyệt đối không thể ngủ say như c.h.ế.t nữa.
Nếu có thích khách lẻn vào, ta mà cứ ngủ mê mệt như vậy thì chỉ còn nước chờ c.h.ế.t mà thôi.
Ta vỗ n.g.ự.c tự trấn an, lại thầm cảm thấy may mắn vì người gả đến đây là ta. Nếu là a tỷ, để tỷ ấy phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ thế này, ta ở kinh thành chắc cũng lo lắng đến c.h.ế.t mất.
Rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, ta mượn bàn án của Tạ Lĩnh, ngồi viết một lá thư gửi cho a tỷ.
Dù chẳng mong thư có thể đến được tay tỷ, nhưng viết ra cũng vơi bớt đi phần nào nỗi nhớ quê nhà.
Thư còn đang viết dở.
Ngoài lều bỗng có một toán người vội vã chạy vào.
“Mau! Mau lên! Gọi quân y tới ngay!”
Ta vội nép mình vào một góc lều, qua khe hở nhìn ra, thấy có người bị thương.
Máu tươi nhỏ thành một vệt dài trên mặt đất.
Lòng ta lập tức thắt lại.
Lạy trời Phật, cầu mong đừng có ai phải chết!
Rất nhanh sau đó, quân y đã tới, đám người đang vây quanh lập tức tản ra.