Gả Cho Trấn Bắc Hầu Hung Hãn
Hôm đó, ta và Bảo Châu đang hầm một nồi canh trong lều.
Bất chợt, nàng bật khóc.
Ta hỏi nàng có chuyện gì.
Nàng vừa lau nước mắt vừa nói:
“Tiểu thư vốn nên ở kinh thành uống trà, xem kịch, sống cuộc đời an nhàn vô lo, sao lại phải đến đây chịu cảnh gió cát mịt mù này?
“Đều là lão gia và phu nhân thiên vị! Tiểu thư mấy ngày nay rõ ràng gầy đi, mắt cũng thâm quầng rồi!”
Ta biết nàng xót thương ta.
Nhưng ta cũng thương xót a tỷ.
Nếu là a tỷ đến chịu khổ, chi bằng ta thay nàng gánh chịu.
“Thôi nào, có ngươi bên cạnh, vài hôm nữa ta sẽ bồi bổ lại thôi.”
“Nhưng tướng quân sống c.h.ế.t chưa rõ, ai biết khi nào quân địch sẽ g.i.ế.c tới đây.”
Những lời nàng nói chính là điều mọi người đều lo lắng.
Ta đưa tay lau nước mắt trên gương mặt nàng.
“Thôi nào, chúng ta cố gắng hầm cho thật ngon nồi canh nhân sâm này. Phó tướng Tề Trúc vẫn còn ở đây, sợ gì chứ.”
Đêm đến, ta mang canh đến cho Tạ Lĩnh.
Quân y đang thay thuốc cho hắn.
Trước n.g.ự.c Tạ Lĩnh để trần, làn da trắng bệch.
Khắp nơi đầy những vết thương lớn nhỏ chằng chịt.
Hắn mới chỉ hai mươi tuổi mà thôi.
Những công tử ở kinh thành, cùng độ tuổi với hắn, còn đang uống hoa tửu, ghé thanh lâu.
Vậy mà hắn lại ở nơi đất cằn sỏi đá này, canh giữ năm này qua năm khác.
Hốc mắt ta nóng lên, suýt nữa thì rơi nước mắt.
Quân y băng bó xong vết thương, thấy ta vào, liền đứng dậy chắp tay hành lễ.
Ta đặt bát canh sâm sang một bên: “Thương thế của tướng quân có khởi sắc chút nào không?”
Quân y cúi đầu, thở dài một tiếng.
Những ngày này, ta ngày nào cũng đến thăm Tạ Lĩnh vài lần.
Viên đan dược mẫu thân để lại, quân y đã cho Tạ Lĩnh uống.
Nhưng hắn vẫn mê man chưa tỉnh.
Ta ngồi bên cạnh, nhìn gương mặt hắn ngày càng gầy gò.
Càng nhìn càng không giống một vị tướng quân nữa.
Giờ đây, trông hắn giống một thư sinh yếu ớt.
Nhưng thư sinh nào lại vừa tuấn tú thế này, vừa mang đầy vết thương trên người?
Ta múc từng muỗng canh sâm đút cho hắn uống.
Chỉ cần hắn uống được, thì vẫn còn hy vọng.
13
Rời khỏi doanh trướng, Tề Trúc theo sau hộ tống ta.
Đưa ta về đến lều của mình, hắn bỗng dừng lại, gọi ta lại.
“Phu nhân, đêm nay bất luận xảy ra chuyện gì, người tuyệt đối không được rời khỏi doanh trướng nửa bước.”
Ta nhìn xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dường như binh sĩ tuần tra nhiều hơn thường lệ.
Xem chừng, có việc lớn sắp xảy ra.
Ta nói với Tề Trúc: “Ngươi yên tâm, từ giờ ta sẽ không ra ngoài.”
Hắn cảm kích nhìn ta một cái, rồi quay lưng rời đi.
Thời điểm quan trọng, kẻ không giúp được gì thì nên ngoan ngoãn ở yên một chỗ.
Nhưng đêm đó, ta trằn trọc mãi không ngủ được.
Bên ngoài ngoài tiếng bước chân của binh sĩ tuần tra, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Đến nửa đêm, bỗng nhiên có ánh lửa bừng lên bên ngoài.
Tiếng hô hoán vang lên: “Cháy rồi!”
Ta vội khoác áo ngồi dậy, chạy ra mép lều, nhưng lại dừng bước.
Bảo Châu vừa bừng tỉnh, hoảng sợ đến mặt đầy nước mắt, chạy theo ta.
“Tiểu thư! Làm sao đây? Lửa có cháy đến đây không?”
Lều của ta được Tạ Lĩnh sắp xếp, cách soái trướng của hắn không xa.
Qua khe cửa, ta thấy lửa cháy đúng hướng soái trướng của hắn.
Tim ta chợt thắt lại.
Nhưng ta cứng rắn dừng bước.
Quay lại nắm c.h.ặ.t t.a.y Bảo Châu, vừa như trấn an nàng, vừa như trấn an chính mình.
“Đừng hoảng, chúng ta không thể ra ngoài.
“Đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa.”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng giao chiến.
Tiếng lưỡi d.a.o xé toạc da thịt, giống như vải lụa bị xé rách.
Nghe mà khiến người ta run sợ.
Âm thanh ấy càng lúc càng gần, như thể ngay bên ngoài trướng của chúng ta.
Ta và Bảo Châu ôm đầu, trốn trong chăn.
Sợ hãi đến run rẩy không ngừng.
Ta chợt nhớ ra, bức thư ta viết cho a tỷ còn chưa kịp gửi.
Trong thư viết về nỗi nhớ nàng, về món thịt dê nướng thơm ngon, và ánh trăng ở Tây Bắc, lớn hơn, tròn hơn trăng ở kinh thành.
Còn có… sự dịu dàng vô tình của Tạ Lĩnh.
Hắn chu đáo, nghĩ trước mọi việc, sớm đưa ta về doanh trại, sắp xếp cho ta ở trong soái trướng.
Sợ ta đói bụng, chuẩn bị sẵn thịt dê nướng ngon lành.
Thấy ta ngượng ngùng, hắn tìm cớ rời đi, để ta một mình ăn.
Thấy ta ăn no, lại viện cớ dẫn ta đi dạo, giúp tiêu thực.
A tỷ, hắn là một người rất tốt, rất tốt.
Giống như tỷ vậy.
Đối xử với ta rất tốt.
Ta vừa mới đến đây, đã có chút thích hắn rồi.
Nhưng, a tỷ, những lời này, e rằng sẽ cùng thân xác ta, chôn vùi trong cát vàng Tây Bắc mà thôi.
Gả gà theo gà, gả chó theo chó.
Ta, Tào Viên Viên, tuyệt không hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com