Cái khổ này, ta chịu đựng được, nhưng a tỷ thì chắc chắn không.
…
Lúc ta tới nơi, Tạ Lĩnh không có ở đây.
Thuộc hạ của chàng nói rằng phía Bắc có địch quân đột kích, tướng quân đã đi mấy ngày rồi, dặn ta đến nơi thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe.
Soái trướng của Tạ Lĩnh rất rộng, cũng có thể là vì đồ đạc bên trong ít ỏi đến đáng thương.
Cả một chặng đường dài xóc nảy, xương cốt ta như muốn rã rời ra từng mảnh, vừa đặt lưng xuống giường, lập tức ngủ say như chết.
Khi tỉnh lại, trời đã về khuya.
Tạ Lĩnh đã trở về, đang ngồi trước bàn án xử lý quân vụ.
Dưới ánh nến leo lét, gương mặt không đeo mặt nạ của chàng trông thật thanh tú, chẳng giống một vị tướng quân chinh chiến sa trường, mà lại tựa như một thư sinh nho nhã.
Chàng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm ngay vào ta.
“Tỉnh rồi à?
“Ta đã sai người mang chút đồ ăn tới, qua đây dùng chung đi.”
Giọng chàng vẫn thản nhiên như không, chẳng hề bận tâm đến việc ta vừa lén nhìn trộm chàng.
Ngược lại, ta lại có chút chột dạ.
“Khụ… ta không đói, ngài cứ dùng tự nhiên.”
Vừa dứt lời, cái bụng phản chủ của ta lại không nể nang gì mà kêu lên hai tiếng òng ọc.
Ta liếc trộm nhìn chàng, quả nhiên, chàng đang cúi đầu khẽ mỉm cười.
“Bảo Châu có gửi thư cho nàng đấy, lại đây vừa ăn vừa nói chuyện.”
Ta: “……”
Thôi được rồi, vì Bảo Châu, ta đành vừa ăn vừa nói chuyện vậy.
Phần 8
Thư của Bảo Châu viết rằng nó vẫn bình an vô sự, hỏi ta có ổn không, rồi dặn dò đủ điều, nào là khi nó không ở bên phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, nào là ban đêm đừng có đá chăn lung tung.
Lời lẽ dông dài, chữ viết thì nguệch ngoạc như gà bới, đúng là do chính tay nó viết rồi.
Đọc xong thư, ta cẩn thận cất vào trong lòng.
Cúi đầu nhìn xuống, trước mặt ta đã có một bát nhỏ đầy ắp thịt dê nướng.
“Đa tạ tướng quân.”
Thịt dê này không biết được chế biến kiểu gì mà chẳng có chút mùi hôi nào, trông thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng ta chưa từng dùng bữa riêng với nam nhân bao giờ, trong lòng có chút không được tự nhiên…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Lĩnh chỉ ăn vài miếng đã buông đũa, nói rằng có việc cần ra ngoài một chuyến.
Có lẽ vì quá đói, nên bữa này ta ăn rất ngon miệng, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Vừa ăn xong, Tạ Lĩnh đã quay lại, đứng ngay sau lưng ta từ lúc nào.
“Đi thôi, ta dẫn nàng ra xem ánh trăng ở Tây Bắc có giống trăng ở quê nhà nàng không.”
Mặt ta bỗng dưng nóng bừng lên.
Nhớ lại cái đêm lẩm bẩm một mình ấy, lại bị chàng nghe thấy hết cả rồi.
Ta cúi đầu lẽo đẽo theo chàng ra khỏi doanh trướng. Dọc đường, các binh sĩ tuần tra ban đêm liên tục cúi đầu hành lễ với chúng ta, từng tiếng “Phu nhân” vang lên khiến ta chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống cho đỡ ngượng.
“Ánh trăng đẹp thế này, sao nàng không ngẩng đầu lên nhìn một chút?”