Gả Cho Trấn Bắc Hầu Hung Hãn
“Ta không đi xa.”
Thôi mặc kệ, đánh liều mà nói.
“Vậy nếu ta gọi ngài, ngài phải trả lời!”
Tạ Lĩnh đồng ý, rồi bước đi nhanh hơn.
Lần đầu tiên trong đời, ta được ngâm mình trong suối nước nóng giữa trời.
Những ngày qua, ta quả thật chưa được tắm rửa tử tế.
Cả tâm trí đều đặt cả vào vết thương của Tạ Lĩnh.
Nghĩ đến việc vừa rồi còn dựa sát vào hắn, mặt ta không khỏi nóng bừng.
18
Khi cơ thể mỏi mệt chìm vào làn nước ấm.
Tứ chi và toàn thân đều thư thái.
Ta nhắm mắt, tận hưởng khoảnh khắc ấy.
Nhưng một cơn gió đêm thổi qua, khiến ta giật mình lo lắng.
Những câu chuyện ma thuở nhỏ từng nghe lén bỗng ùa về trong đầu.
Rõ ràng đến kỳ lạ.
Toàn thân ta căng cứng, ngay cả làn gió cũng thấy có gì đó đáng sợ.
Bỗng nhiên, một tiếng “soạt” vang lên.
Như thể có thứ gì đó lướt qua sau lưng ta.
Cả người ta nổi da gà.
“Tạ Lĩnh!”
“Ta đây.”
Giọng hắn nghe không rõ xa gần.
Ta sợ hãi, lại lớn tiếng gọi thêm:
“Ngài có thể lại đây không? Vừa rồi hình như có thứ gì đó bơi qua, ta không nhìn rõ, ta hơi sợ!”
Nói đến cuối câu, giọng ta không khỏi nghẹn ngào.
Không phải giả vờ.
Thật sự là sợ.
Tạ Lĩnh im lặng một lúc, rồi trầm giọng đáp:
“Đừng sợ, ta ở ngay sau nàng.”
Ta xoay người trong nước, vội vàng tìm kiếm bóng dáng hắn.
Quay đầu lại, quả nhiên thấy một thân ảnh cao lớn, đứng thẳng dưới ánh trăng, như hòa làm một với đất trời.
Nỗi sợ trong lòng ta tan biến ngay lập tức.
Nhìn quanh bốn phía, nào có yêu ma quỷ quái gì.
Toàn là ta tự dọa mình mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta xấu hổ cúi đầu, tìm lời lấp liếm.
“Ta, ta tắm xong rồi.
“Ngài muốn tắm không?”
“……”
Tạ Lĩnh: “Nàng chắc chứ?”
19
Trên đường trở về, ta im thin thít như gà con.
Ngoan ngoãn để hắn ôm vào lòng trước.
Nhiệt độ đêm sa mạc giảm xuống đột ngột.
Tạ Lĩnh chu đáo đến mức mang theo cả quần áo thay cho ta, còn chuẩn bị thêm một chiếc áo choàng.
Hơi ấm từ cơ thể hắn xuyên qua lớp áo, truyền đến người ta.
Không cần soi gương, ta cũng biết.
Lúc này, mặt ta chắc chắn đã đỏ như gấc.
Đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên.
Tạ Lĩnh bất chợt phá vỡ sự im lặng.
“Kế hoạch lần này không nói với nàng, là không muốn kéo nàng vào.
“Thánh thượng ban hôn vốn là chuyện bất ngờ, ta chỉ có thể làm hết sức để bảo vệ nàng bình an.”
Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt.
Mọi người đều phải nghe theo sự sắp xếp của chủ soái.
Tạ Lĩnh có thể để tâm phúc hộ tống ta, lại sắp xếp cho ta ở trong soái trướng, đã là nhân từ hết mực.
Huống hồ, ta chỉ là kẻ thế thân.
“Thực ra, Tạ Lĩnh…”
“Chờ mọi việc xong xuôi, chuyện hôn sự của ta và nàng sẽ nhanh chóng được tiến hành. Doanh trại đơn sơ, mong phu nhân đừng chê.”
Hôn, hôn sự?
Ta khẽ ho một tiếng, giả vờ thản nhiên nói:
“Ta không chê, không, ý ta là, ta không gấp. Việc trong quân doanh quan trọng hơn, ngài, ngài cứ… cứ làm việc của mình trước.”
Không ngờ, Tạ Lĩnh khẽ cười.
“Được, là ta sốt ruột.”
Giọng nói của hắn vang lên ngay bên tai ta.
Hơi thở phả qua, khiến tai ta bắt đầu nóng lên.
Ta lặng lẽ nhích người lên phía trước một chút, kéo giãn khoảng cách.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại đưa tay ôm lấy eo ta, kéo ta vào lòng.
Tạ Lĩnh trầm giọng nói:
“Phu nhân ngồi vững, cẩn thận ngã xuống.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com