Gả Cho Trấn Bắc Hầu Hung Hãn

Chương 11



Vậy nên, ta quyết định không khóc nữa, đi theo xem sao.

Tạ Lĩnh đặt một bọc hành lý lên lưng ngựa.

Rồi chìa tay ra với ta.

“Lại đây, lên ngựa.”

Ta quay đầu nhìn quanh, thấy vẫn còn nhiều binh sĩ tuần tra qua lại.

Lưng ngựa cao thế này, làm sao ta leo lên được?

Ngay sau đó, Tạ Lĩnh trực tiếp bế ta lên, dễ dàng đặt ta lên lưng ngựa.

Ta hốt hoảng kêu một tiếng, nằm rạp trên lưng ngựa, quay lại lườm hắn:

“Ngươi còn chưa khỏi thương mà!”

Tạ Lĩnh ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười với ta.

“Không sao, nàng nhẹ lắm mà.”

Nói xong, hắn dắt dây cương, dẫn ngựa ra khỏi doanh trại, giữa những tiếng “Tướng quân”, “Phu nhân” từ các binh sĩ.

Còn ta, xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt lên.

Ra khỏi doanh trại, hắn xoay người lên ngựa, ngồi sau lưng ta.

Đây không phải lần đầu chúng ta cùng cưỡi một con ngựa.

Nhưng lần này lại khác.

Vết thương trước n.g.ự.c hắn chưa lành, lưng ngựa nhấp nhô, lưng ta khó tránh khỏi chạm vào n.g.ự.c hắn.

Ta không nhịn được mà mở miệng:

“Tướng quân, hay ngài ngồi lên phía trước đi. Ta sợ chạm phải vết thương của ngài.”

Hai cánh tay của Tạ Lĩnh vốn chỉ lơi lỏng vòng qua eo ta để cầm dây cương.

Nghe xong lời ta, hắn bỗng siết chặt tay, eo hắn hơi nhấn về phía trước.

“Nàng ngồi sát vào, sẽ không xóc nữa.”

Tạ Lĩnh khẽ quát một tiếng, con ngựa đen lập tức phi nước đại.

Cái, cái gì chứ!

Quá gần rồi!

Toàn thân ta bị hắn ôm trọn trong vòng tay!

Ta vừa định hét lên, lại ăn phải một miệng đầy cát bụi.

Thôi đành ngậm miệng, ngoan ngoãn để hắn ôm vậy.

17

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặt trời trên sa mạc đỏ rực như ngọn lửa.

Nhuộm cả những đám mây thành sắc màu lộng lẫy.

Ta ngây ngẩn nhìn.

Đây là nơi mà Tạ Lĩnh muốn đưa ta đến sao?

Quả thực không tệ.

Cảnh sắc này, khiến lòng ta thoải mái hơn nhiều.

Nhưng Tạ Lĩnh cưỡi ngựa mãi, đến khi trăng lên mới dừng lại.

Hắn xoay người xuống ngựa, rồi lại đưa tay về phía ta.

“Xuống đây, ta đỡ nàng.”

Ta ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng cười nhạt.

“Thương thế của ngài toàn là giả phải không? Thực ra không nghiêm trọng như lời quân y nói, đúng không?”

Tạ Lĩnh cười, không hề phủ nhận.

“Đúng vậy, tất cả là giả để họ xem. Nàng yên tâm nhảy xuống, ta sẽ đỡ nàng.”

Hắn đã nói thế, ta cũng không khách khí làm gì.

Nhắm mắt lại, ta nhảy xuống chính xác vào vòng tay hắn.

Tạ Lĩnh khẽ rên một tiếng, rồi đỡ ta đứng vững.

Hắn nhấc bọc hành lý trên lưng ngựa, đi trước dẫn đường.

Nơi hoang vu thế này, chẳng thấy bóng người nào.

Ta chạy bước nhỏ theo sau.

“Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?”

Hắn chậm bước lại, chờ ta ngang hàng rồi mới nhẹ giọng đáp:

“Mấy ngày nay nàng đã vất vả, ta đưa nàng đến thư giãn một chút.”

Khi leo lên tới đỉnh cồn cát, cuối cùng ta cũng hiểu cái gọi là “chỗ tốt” và “thư giãn” của hắn nghĩa là gì.

Ở đây lại có một hồ nước nóng!

Ta mừng rỡ quay đầu lại, nhưng đã thấy Tạ Lĩnh đang đi xuống.

“Ngài đi đâu? Không ở đây cùng ta sao?”

Ta thề, ta nói vậy thật sự chỉ vì sợ bóng tối mà thôi.

Nhưng rõ ràng, lời này có chút dễ gây hiểu lầm.

Tạ Lĩnh khựng lại, khẽ hắng giọng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com