Gả Cho Trấn Bắc Hầu Hung Hãn

Chương 13



20

Tạ Lĩnh thúc ngựa phi như bay trở về doanh trại.

Sau khi xuống ngựa, hắn đưa ta đến lều của mình, chỉ nói một câu “Nghỉ ngơi sớm đi,” rồi xoay người rời đi.

Bảo Châu đứng sau ta chải tóc, miệng không ngừng líu lo.

Lúc thì nói tướng quân thật tuấn tú, chẳng giống người từng ra trận đánh giặc.

Lúc lại bảo tướng quân tinh tế, lúc ta bất tỉnh đã dặn nàng chuẩn bị y phục, muốn đưa ta ra ngoài giải sầu.

Nhưng trong đầu ta chỉ nhớ tới gương mặt tái nhợt vừa rồi của Tạ Lĩnh.

Có phải vết thương lại chảy m.á.u rồi không?

Đường đi xóc nảy, đến xương cốt ta còn rã rời.

Huống chi hắn, thương thế còn chưa khỏi hẳn.

Ta đẩy Bảo Châu ra, vội vàng chạy đến soái trướng.

Khoảnh khắc vén màn cửa lên, Tạ Lĩnh nhanh tay chỉnh lại áo.

Quân y già ngoảnh lại nhìn:

“Phu nhân, sao người lại đến đây?”

Ta nhìn thẳng vào Tạ Lĩnh, không giấu được vẻ bực bội trên mặt.

Quân y liếc nhìn ta và Tạ Lĩnh vài lần, cảm nhận rõ không khí có điều bất ổn.

Tạ Lĩnh phá vỡ sự im lặng trước:

“Chu thúc, thúc về nghỉ trước đi.”

Đợi quân y rời đi, ta tiến đến trước mặt Tạ Lĩnh.

Hắn vẫn giữ bộ dạng thản nhiên, nhoẻn miệng cười với ta:

“Phu nhân sao còn chưa ngủ?”

Ta không nói gì, kéo mạnh cổ áo hắn ra.

Quả nhiên, vết thương lại nứt ra, trước n.g.ự.c toàn là máu.

“Ngài thương thế còn chưa lành, mang ta ra ngoài làm gì chứ?”

“Vết thương nhỏ thôi, không sao.”

“Nhỏ cái gì? Đừng tỏ ra mạnh mẽ nữa! Quân y bảo mũi tên sượt qua tâm mạch ngài mà!”

“Đó là giả, ta cố ý bảo Chu thúc nói thế.”

Ta sững người, lắp bắp hỏi:

“Vậy ngài  giả vờ bất tỉnh, cũng là giả sao?”

“Đương nhiên cũng là giả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế, thế chẳng phải mọi lời ta nói đều bị hắn nghe hết rồi sao?!

Thật mất mặt!

Ta xoay người định chạy đi, nhưng bất ngờ bị hắn kéo lại.

“Hừ, vết thương lại đau rồi. Làm phiền phu nhân xem giúp ta một chút.”

21

Đêm khuya thanh tĩnh.

Tạ Lĩnh cởi áo trong, ta cúi xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương của hắn.

Quân y đã băng bó rất kỹ, không thấy dấu hiệu gì bất thường.

Ta vừa định nhắc hắn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt.

Ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của hắn.

Dưới ánh nến bập bùng, đôi mắt hắn phản chiếu ngọn lửa nhỏ nhảy múa, và cả hình bóng của ta.

Ta như thể bị hắn đặt gọn trong đôi mắt ấy.

Trong khoảnh khắc, ta như bị ánh nến bập bùng thiêu đốt.

Vội vàng rụt tay khỏi bờ vai hắn.

“Chuyện đó… ngài nghỉ ngơi cho tốt nhé, ta không làm phiền nữa.”

Nhưng Tạ Lĩnh lại nắm lấy tay ta, không chịu buông.

“Chuyện trong quân giấu nàng là thật, nhưng muốn làm nàng vui cũng là thật.

“A Viên, nàng đã nguyện ý gả xa Tây Bắc, cùng ta trải qua cảnh gió sương nơi đại mạc, ta có bỏ cả mạng này cũng quyết không phụ nàng.”

Ta cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, tim đập loạn như trống đánh.

Phải một lúc lâu mới nhận ra, hắn gọi là tên ta.

Không phải tên của a tỷ.

“Ngài sớm đã biết rồi?”

Tạ Lĩnh khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn ta.

“Thánh thượng bất ngờ ban hôn, ta đương nhiên phải tự mình đi xem tân nương của mình là ai.

“Nếu không vừa ý, ta cũng sẽ dâng tấu phân trần với thánh thượng.

“Nhưng khi gặp nàng, ta quyết định hồi tấu. Hôn sự lần này, quả thật hợp lòng ta.”

Hỏng rồi.

Ánh nến quá sáng, cảm xúc của ta sắp không che giấu được nữa.

“Chuyện đó… muộn rồi, ta về trước đây.”

Nói xong, ta rút tay khỏi hắn, vội vã chạy ra ngoài.

Không dám quay lại nhìn, dù nghe rõ tiếng cười khẽ của hắn phía sau.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com