Gã ta bắt đầu sờ soạng khắp người tôi, mùi khói thuốc và rượu nồng nặc khiến nước mắt tôi trào ra không ngừng.
Cuối cùng, tôi chớp lấy cơ hội, cắn mạnh vào chỗ dưới ngón tay cái của gã.
Gã đau quá gào lên một tiếng, rồi thô bạo quăng tôi xuống đất, đầu tôi va mạnh đến mức hoa mắt chóng mặt.
“Con ranh này còn dám cắn ông à, mày c.h.ế.t chắc rồi!”
Gã cúi xuống, tát tôi thêm một cái nữa, trời đất quay cuồng, tôi nằm im không nhúc nhích nổi.
“Cứu… cứu với…”
Tôi cố mở miệng gọi, nhưng giọng yếu đến mức chính tôi cũng không nghe rõ.
Tôi chỉ có thể bất lực nằm đó, để mặc hắn như con heo đói dí sát mặt tôi, khịt khịt, hôn hít khắp nơi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Ông đang làm cái gì đấy!”
Ngay sau đó, một gậy đánh mạnh vào đầu chú Vương, gã hét “Ái da!” rồi ngã lăn ra.
Tôi mới nhận ra, đó là Thúy Hồng.
Nó trông cũng rất sợ, vừa khóc vừa cầm cây gậy to bằng nắm tay, đập liên tục vào đầu chú Vương, m.á.u chảy lênh láng.
Chú Vương giằng lấy cây gậy, ném sang một bên.
“Con khốn nạn! Mày muốn c.h.ế.t hả?”
Ánh mắt gã hung tợn như thú dữ.
“Hu hu hu hu hu!”
Thúy Hồng hét lên rồi bật khóc nức nở, cùng lúc đó, có người từ phía sau nó cũng đang chạy về phía này.
Chú Vương thấy vậy thì hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy.
Thúy Hồng thấy gã bỏ đi, rốt cuộc cũng ngồi bệt xuống đất, hai chân mềm nhũn.
Tôi lập tức nhào tới ôm chặt lấy nó, khóc không thành tiếng.
“Cảm ơn! Cảm ơn cậu!”
Tôi không ngờ người cứu mình lại là Thúy Hồng, rõ ràng trước giờ nó luôn ghét tôi, vậy mà giờ lại sẵn sàng giúp tôi.
Cuối cùng, hai đứa cứ thế ôm lấy nhau, càng khóc càng lớn.
Đám bạn học nghe thấy tiếng khóc chạy đến đều sững sờ.
May mắn là cuối cùng tôi và Thúy Hồng cũng được an toàn trở về làng.
Mọi người đều nhìn chằm chằm.
Vì ai cũng biết tôi và Thúy Hồng vốn không ưa nhau.
Thúy Hồng lúc đó cũng giật mình nhận ra, định đẩy tôi ra nhưng lại không đẩy được, đành đỏ mặt để mặc tôi ôm.
Cuối cùng, trưởng thôn nổi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vì ông chỉ có một đứa con gái là Thúy Hồng.
Thế là ông báo công an, cả tên họ Vương và ba tôi đều bị bắt.
Tôi và Thúy Hồng cũng được đưa đến đồn, bị hỏi chi tiết toàn bộ sự việc.
Ba tôi sợ đến mức mặt mày tái mét, sống c.h.ế.t không chịu thừa nhận đã bán con gái, đổ hết mọi tội lên đầu tên họ Vương.
Nghe nói, gã từng có tiền án.
Không lâu sau khi về nhà, ba tôi bị trưởng thôn dẫn người tới đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Ông chỉ thẳng vào đầu ba tôi, tức đến đỏ cả mặt, gằn từng chữ: Dù có đối xử với vợ con mình thế nào đi nữa, nhưng nếu còn dám để ai làm chuyện xấu trên đường đến trường, thì coi chừng bị ông đánh gãy chân chó.
Nói xong, ông còn trừng mắt lườm tôi một cái, rồi kéo Thúy Hồng rời đi.
Khi mẹ biết hết mọi chuyện, bà ôm chặt lấy tôi, ôm rất lâu.
Sau đó, bà ngồi xuống và kể cho tôi nghe về những chuyện giữa đàn ông và phụ nữ.
Lúc đó tôi mới hiểu, thì ra mẹ đã phải chịu đựng những tổn thương khủng khiếp đến mức nào mỗi ngày.
Triệu Đại Phong không xứng làm cha tôi.
Và hơn hết, tôi muốn cứu mẹ.
10
Sau chuyện đó, tôi bắt đầu bám lấy Thúy Hồng.
Lúc đầu nó né tránh tôi, còn mắng tôi, bảo tôi cút đi cho khuất mắt.
Tôi biết là do trưởng thôn dặn nó đừng chơi với tôi, hoặc nói đúng hơn, hầu hết các gia đình trong làng đều bảo con cái tránh xa tôi.
Vì họ khinh thường Triệu Đại Phong và mẹ tôi.
Nên họ cũng khinh thường tôi.
Nhưng không sao, tôi không khinh thường bản thân mình.
Vả lại, đến cả khi nó ghét tôi như vậy, mà vẫn chịu giúp tôi, chứng tỏ trong lòng nó không phải người xấu.
Cuối cùng, sau bao lần bị tôi lải nhải làm phiền, Thúy Hồng cũng chịu thẳng thắn với tôi.
Nó nói hôm đó theo tôi là vì không cam tâm khi thấy tôi được cô giáo khen vài lần rồi tỏ ra vênh váo, nên muốn đến đánh cho tôi một trận.
Nói đến đây, Thúy Hồng có chút chột dạ liếc nhìn tôi một cái.
Nhưng tôi thì chẳng thấy có gì phải để bụng cả.
Nó muốn đánh tôi là thật, nhưng việc nó cứu tôi cũng là thật.
Thế là tôi lấy vở bài tập của nó, bắt đầu giảng lại mấy bài sai.
Ban đầu nó không muốn nghe, nhưng bị tôi buông một câu: “Lần sau còn muốn đứng sau tôi nữa không?”
Thế là nó đỏ mặt tía tai, kéo luôn ghế ngồi cạnh tôi nghe giảng.
Còn mạnh miệng nói lần sau nhất định phải thi hơn tôi, bảo tôi đừng có khóc nhé.
Dần dần, thành tích của Thúy Hồng cải thiện rõ rệt.
Trưởng thôn thấy vậy cũng không còn cấm cản nó chơi với tôi nữa, ngược lại còn mời tôi đến nhà chúc Tết.