Sau Tết, ông còn gọi ba tôi tới nói chuyện, bảo giờ là năm 2000 rồi, làng phải giữ danh tiếng, không cho phép mẹ tôi lén lút làm mấy việc kia nữa.
Ông nói bên trại chăn nuôi đang tuyển lao động thời vụ, có thể để mẹ tôi tới làm.
Ba tôi ban đầu không đồng ý.
Nhưng trưởng thôn chỉ cho ông hai lựa chọn: một là dừng lại, hai là cuốn gói khỏi làng.
Ông đành phải gật đầu.
Tôi biết rõ, trưởng thôn chịu ra mặt giúp tôi và mẹ là vì Thúy Hồng.
Thật ra ông vẫn rất ghét tôi.
Có lần tôi đến tìm Thúy Hồng chơi, còn nghe thấy ông mắng nó không biết xấu hổ, suốt ngày chơi với loại người như tôi.
Lúc đó tôi nghe cũng chẳng thấy lạ gì.
Nhưng không ngờ, Thúy Hồng lại phản bác ông, còn cãi đến cùng.
Nó nói người không biết xấu hổ chính là ông, không phân rõ phải trái.
Nó còn nói Triệu Đại Phong ép mẹ tôi bán thân mà ông làm ngơ, ông không xứng làm trưởng thôn.
Trưởng thôn bị chặn họng đến mức nửa ngày không nói nổi một câu.
Còn tôi thì đứng ngoài cửa, nhìn thấy dáng vẻ nó bảo vệ tôi như thế, mắt tôi cay xè.
Vì nó là người đầu tiên dám đứng ra bênh vực cho tôi và mẹ.
Và từ ngày hôm đó, tôi xem nó là người bạn thật sự đầu tiên của mình.
11
Từ khi mẹ bắt đầu đi làm, những “chú” kỳ quặc kia cũng dần biến mất.
Ba tôi về nhà ngày càng ít, chỉ xuất hiện mỗi khi mẹ nhận lương.
Mẹ nói ông đã cặp bồ ở trên huyện.
Tôi thì thấy vậy cũng tốt.
Từ sau khi ông bán tôi, trong lòng tôi chỉ còn lại hận.
May mà trưởng thôn đã báo sai mức lương của mẹ cho ông, nên tôi và mẹ vẫn còn cái ăn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Theo thời gian mẹ đi làm, những lời đàm tiếu cũng dần phai nhạt giữa những tháng ngày gập ghềnh.
Năm năm sau, tôi và Thúy Hồng cùng thi đỗ vào trường cấp hai ở huyện, tình cảm giữa hai đứa càng thêm thân thiết.
Tất nhiên, trong lớp cũng có người khó chịu vì thành tích học tập của tôi, lấy chuyện quá khứ của mẹ ra để mỉa mai, cố khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
Nhưng… tôi phải xấu hổ vì điều gì chứ?
Mẹ tôi đã hy sinh tất cả chỉ để bảo vệ tôi, điều đó làm sao có thể là nỗi nhục?
Nhục nhã là bà già giả vờ lên cơn hen để lừa mẹ tôi vào ngõ hẻm.
Là những người dân trong làng thấy mà làm ngơ.
Là Triệu Đại Phong – kẻ dùng mạng sống của tôi để trói buộc mẹ.
Tôi chưa bao giờ thấy xấu hổ vì mẹ.
Thậm chí có thể nói… người khiến mẹ phải xấu hổ mới chính là tôi.
12
Sau kỳ thi tuyển sinh cấp hai, tôi và Thúy Hồng đều đỗ vào trường cấp ba trọng điểm tốt nhất thành phố.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một tuần trước khi nhập học, trưởng thôn còn vui vẻ tổ chức tiệc mừng cho tụi tôi.
Ông ấy cũng cho tôi đi theo.
Trong bữa tiệc, mẹ mặc bộ đồ công nhân màu xanh lam, ôm lấy tôi, đầu vùi vào vai tôi, không thấy được nét mặt.
Tôi chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng bà, đầu ngón tay chạm vào sống lưng gầy guộc nhô lên.
Dù bà chưa từng than vãn một lời, nhưng tôi đã bao lần chứng kiến cảnh bà thức đêm, mệt mỏi trở về nhà.
Bà luôn phải làm ca đêm, việc nặng, việc dơ đều bị đùn cho bà.
Bàn tay bà giờ đã trở nên thô ráp, các đốt ngón tay sưng phồng, những nếp nhăn nơi khóe mắt khiến tôi không nhịn được mà muốn vuốt phẳng đi.
Giá mà tôi có thể lớn nhanh hơn một chút thì tốt biết mấy…
Sau khi tiệc mừng kết thúc, tôi và mẹ cùng nhau đi bộ về nhà.
Trời đêm hôm đó rất đẹp.
Mẹ có uống rượu, má đỏ như trái đào chín, ánh lên dưới ánh trăng.
Tôi hé môi định nói gì đó.
Những năm qua, tôi ngày càng hiểu rõ: nếu như mẹ bỏ lại tôi mà đi, cuộc đời bà chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Thậm chí đã có lúc tôi muốn nói thẳng với mẹ rằng hãy đi đi.
Nhưng tôi không dám.
Vì tôi sợ, nếu tôi nói ra… thì mẹ sẽ thật sự rời đi.
Vậy là tôi tiêu đời rồi...
Tôi thật sự quá hèn mọn.
Vì thế, tôi chỉ dám nhẹ nhàng nắm lấy tay mẹ.
Bà cũng dịu dàng siết c.h.ặ.t t.a.y tôi lại.
Đêm tối dịu dàng như nước, mang theo một chút bình yên hiếm hoi.
Tiếc là, sự ấm áp đó nhanh chóng bị phá vỡ hoàn toàn.
Vì khi chúng tôi về đến nhà, cánh cửa đã mở toang, bên trong thì bừa bộn rối tung cả lên.
Tôi lập tức cảm thấy có điều chẳng lành.
Mẹ cũng cuống cuồng chui xuống gầm giường lục lọi.
Ở đó không chỉ có tiền sinh hoạt của hai mẹ con, mà còn có toàn bộ học phí cấp ba của tôi.
Cả một năm trời tích góp.
Bây giờ… không còn gì cả.
13
Mẹ tôi hoảng loạn đến phát điên.
Vì tuần sau là tôi phải nhập học rồi.
Đúng lúc đó, mấy người hàng xóm nghe thấy động tĩnh còn kéo sang hóng chuyện.
“Ối giời ơi, đúng là nghiệp báo mà.”
Bà ta đứng dựa vào cửa vừa bóc hạt dưa vừa nhìn với ánh mắt đầy hả hê…
Trước đây, bà ta lúc nào cũng khoe khoang con trai học giỏi trước mặt mẹ tôi, còn nói con gái không bằng con trai, sau này không nối dõi được, bảo mẹ đem tôi gả cho con bà ta làm vợ.
Tiền sính lễ thì đợi sinh được con trai rồi mới đưa.