Đường Đầy Chông Gai

Chương 5



Từ ngày hôm đó, tôi chưa bao giờ tích cực đi học đến thế. 

 

Cô giáo khen bài tập tôi làm chăm chỉ hơn hẳn, còn thưởng cho tôi một viên kẹo sô-cô-la bọc giấy vàng ngay trước lớp. 

 

Thúy Hồng tức đến đỏ cả mặt. 

 

Tôi nhìn nó, cố ý nhướng mày khiêu khích. 

 

Chuyện lần trước nó đánh tôi, tôi vẫn chưa quên đâu.

 

Quả nhiên, sắc mặt nó càng lúc càng khó coi, nhưng tôi chẳng thèm để tâm. 

 

Tan học, mẹ đến đón tôi, tôi còn như khoe của quý mà đưa viên sô-cô-la cho mẹ, nói là cô giáo thưởng, tôi cố tình để dành cho mẹ ăn. 

 

Bà khựng lại một chút, trong mắt thoáng lên vẻ hoài niệm, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ lạnh lùng, nói bà không ăn. 

 

Tôi vừa bất ngờ vừa vui sướng, liền tự mình ăn từng miếng nhỏ. 

 

Bên trong giòn tan, lại có hạt dẻ, thơm cực kỳ, tôi chưa từng được ăn món nào ngon như vậy. 

 

Nghe cô giáo nói là mua từ trên thành phố về. 

 

Thì ra trên thành phố có đồ ăn ngon như thế sao? 

 

Tôi không kìm được mà bắt đầu mơ ước. 

 

Nhưng đúng lúc đó, mẹ lại bất ngờ nhắc đến chuyện ba tôi gần đây đang xem mắt cho tôi, khiến vị ngọt trong miệng tôi biến mất hoàn toàn, chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện hôm nay ba đừng có về nhà. 

 

Tiếc là, lời cầu nguyện lại không linh. 

 

Còn chưa bước vào đến cửa, mùi rượu nồng nặc đã xộc thẳng ra.

 

08 

 

“Choang ——” 

 

Chai rượu đập mạnh vào khung cửa, vỡ tan thành từng mảnh. 

 

Tôi giật nảy mình. 

 

Ba loạng choạng đứng dậy từ ghế, chỉ tay vào tôi chửi rủa: “Đồ vô dụng, bán cũng không đáng tiền, cái thứ rẻ tiền y như mẹ mày!” 

 

Nhìn thấy ông như vậy là tôi biết sắp bị đánh, liền quay đầu định chạy. 

 

Nhưng ngay lập tức, ông đã túm lấy tóc tôi, lôi ngược lại phía ông. 

 

Đau đến mức tôi có cảm giác da đầu sắp bị giật tung, không nhịn được mà hét lên, vội đưa tay che mặt lại để tránh bị đánh như lần trước. 

 

Cái bạt tai đó khiến tôi mấy ngày không nghe rõ gì. 

 

Nhưng thấy tôi giơ tay đỡ, ông càng giận dữ hơn. 

 

“Con mẹ nó, còn dám đỡ à? Tao cho mày đỡ này!” 

 

Ông túm lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay rồi đánh tới tấp, lực mạnh hơn hẳn. 

 

Đúng lúc đó, mẹ vung một chai rượu khác đập thẳng vào đầu ông. 

 

Ông bị đánh cho choáng váng, quay đầu lại nhìn mẹ đầy sửng sốt, n.g.ự.c phập phồng tức giận.

 

Mẹ lập tức che chắn tôi phía sau, giọng run run: “Chúng ta đã thỏa thuận rồi, tôi giúp anh kiếm tiền, anh không được đụng đến Vân Bảo!” 

 

“Ông đây thích làm gì thì làm, cô làm được gì ông?” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Hôm nay ông đây sẽ đánh c.h.ế.t cả hai con đàn bà thối tha chúng mày!” 

 

Ông ta giơ chân lên đầy hung hãn, rồi đột ngột khựng lại. 

 

Vì mẹ đang dùng chai rượu vỡ kề sát vào mặt mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm. 

 

“Tôi không thể làm gì anh, nhưng tôi có thể rạch luôn mặt mình.” 

 

“Còn dám dọa ông? Mặt mà rạch rồi thì tao cũng bán luôn mày đi!” 

 

Mắt ba đỏ rực đầy tia máu. 

 

“Vậy anh thử xem?” 

 

Mẹ hạ tay xuống một chút, lưỡi chai cắt qua da, một giọt m.á.u chảy xuống từ mặt bà. 

 

Ba bắt đầu hoảng. 

 

“Ê! Đừng đừng đừng! Tôi uống nhiều quá thôi, cô mau bỏ xuống đi.” 

 

Ánh mắt đục ngầu của ông ta lập tức trở nên tỉnh táo, vừa dỗ mẹ, vừa cúi đầu khúm núm bước ra ngoài. 

 

Tôi không thể tin nổi mà nhìn theo ông.

 

Không phải người ta vẫn nói say rượu thì không kiểm soát được bản thân sao? 

 

Vậy có nghĩa là trước giờ, ông ấy đều đánh tôi và mẹ trong lúc hoàn toàn tỉnh táo, rượu chỉ là cái cớ thôi sao? 

 

Tôi vô thức nhìn về phía ba. 

 

Cùng lúc đó, ông cũng nhìn lại tôi, ánh mắt đầy thù hận. 

 

Khiến sống lưng tôi lạnh toát. 

 

Mẹ thì đã mệt mỏi đến mức ném luôn chai rượu vỡ xuống đất rồi bắt đầu dọn dẹp. 

 

Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi lướt qua rất nhiều hình ảnh, có vô vàn câu hỏi muốn thốt ra. 

 

Nhưng cuối cùng, tôi không hỏi gì cả, chỉ lặng lẽ bước đến bên mẹ, cùng bà dọn dẹp. 

 

Tôi vẫn chưa thể chấp nhận được rằng ba lại là người như vậy. 

 

Rõ ràng mới hai tháng trước ông còn cưng chiều tôi đến thế. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Sao ông có thể tệ đến mức này? 

 

May mắn là sau ngày hôm đó, trong nhà cũng yên ổn trở lại. 

 

Ngày ngày cứ thế trôi qua. 

 

Kỳ thi cuối kỳ, tôi đã đạt điểm tuyệt đối, được thưởng hai viên sô-cô-la. 

 

Nhưng không hiểu vì sao, hôm đó mẹ lại không đến đón tôi. 

 

Trước giờ, bất kể mưa gió thế nào, mẹ vẫn luôn đến đón đúng giờ. 

 

Cuối cùng, nhìn cơn mưa lất phất rơi, tôi quyết định tự về nhà. 

 

Dù sao con đường đó tôi đã quen thuộc từ lâu rồi. 

 

Không ngờ vừa đi đến khúc cua, một người đàn ông bất ngờ nhảy ra từ sau gốc cây, bịt miệng tôi rồi lôi thẳng vào rừng. 

 

Cùng lúc đó, cái miệng đầy râu của hắn hôn chụt lên mặt tôi một cái đầy thô bạo. 

 

“Tiểu Vân Bảo à, hôm nay ba mày đã bán mày cho chú Vương rồi đấy, ngoan ngoãn nghe lời chú nhé.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com