Không biết ai trong đám đó đã đá mạnh vào lưng tôi từ phía sau.
Đám cỏ lợn mà tôi vất vả nhổ được bị chúng cướp sạch, còn tôi thì bị vây lại đánh hội đồng một trận.
Trước khi đi, Thúy Hồng còn nói tôi từ nhỏ đã tranh giành khách của mẹ, bị mẹ mình rạch mặt cũng đáng, sống kiểu đó chỉ có thể là đồ đĩ tiện.
Nó nói xong thì hất mặt bỏ đi như thể mình là người chiến thắng.
Còn tôi thì nằm rạp dưới đất, đầu không buồn ngẩng lên.
Thật ra vết thương cũng không đau lắm, nhưng tôi không đứng dậy nổi, cũng không muốn đứng dậy nữa.
Nếu cứ thế mà c.h.ế.t đi, có lẽ cũng không sao.
Nhưng ngay giây sau, tôi lại nhớ đến cái ngày bị mẹ rạch mặt, lập tức mở trừng mắt, rồi từ từ bò dậy, lảo đảo đi nhặt lại chiếc giỏ tre để về nhà.
Chết… không nên là tôi.
Tại sao người phải c.h.ế.t lại là tôi?
06
Về đến nhà, mẹ nhìn thấy bộ dạng tả tơi của tôi thì sững người một chút, rồi vội vàng bước tới định kiểm tra quần áo của tôi.
Tôi liền đẩy bà ra thật mạnh.
“Ai cần mẹ giả vờ tốt bụng! Không phải tại mẹ mà con mới thành ra thế này sao!”
Mẹ sau khi chắc chắn quần áo tôi vẫn chỉnh tề thì sắc mặt lập tức lạnh xuống.
“Vậy ý con là trách mẹ?”
Tôi nghe thấy câu hỏi đó mà không thể tin nổi.
“Chẳng lẽ không nên trách mẹ sao? Giờ ba không thương con nữa rồi! Mấy việc trong nhà cũng toàn bắt con làm! Nhổ cỏ cho heo đến nỗi tay đau muốn chết, cuối cùng còn bị người ta cướp hết!”
“Trong làng cũng chẳng ai chơi với con, ai cũng ghét con.”
“Ba nói đúng, mẹ chính là người xấu, con không nên thương mẹ, mẹ đáng bị đánh, đáng đời!”
Tôi càng nói càng uất ức.
Rõ ràng mấy tháng trước tôi còn có dầu thoa mặt, được ăn thịt khi ngồi vào bàn cơm, ba mà vui thì còn dắt tôi đi mua kem và đồ ăn vặt.
Còn bây giờ, gắp một cọng rau cũng phải dè chừng.
Nhổ cỏ cho heo đến rách tay, về nhà còn phải giặt cả đống ga giường.
Nước lạnh đến thấu xương.
Những vết thương trên tay tôi vừa đóng vảy lại nứt ra, nứt rồi lại đóng vảy, sưng tấy đến mức cầm bút cũng không nổi.
Tôi thật sự không hiểu nổi, dù là chó hay là công cụ đi nữa.
Thì có liên quan gì đến bà chứ?
Dù sao sau này tôi cũng sẽ hiếu thảo với bà, tôi kiếm được tiền không phải cũng sẽ đưa bà tiêu xài sao?
Vậy tại sao bà lại muốn hủy hoại gương mặt tôi?
Vừa nói xong, tôi liền ăn một cái tát, mặt bị đánh lệch sang một bên.
“Con tưởng là mẹ muốn quản con chắc?”
Mắt mẹ đỏ hoe.
Tôi nhìn bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đây là lần đầu tiên tôi thấy trong mắt bà có cảm xúc ngoài sự vô hồn.
Tôi mấp máy môi, vừa định mở miệng thì đã bị bà kéo mạnh lại gần.
Còn chưa kịp phản ứng, bà đã bắt đầu xoa thuốc vào chỗ bầm trên trán tôi, đau đến mức nước mắt tôi lập tức trào ra.
“Mẹ làm gì vậy! Buông ra!”
Tôi cố sức đẩy bà ra, nhưng bà chẳng hề buông tay, chỉ lạnh lùng nói: “Chút bầm tím này là gì chứ? Sau này con sẽ bị đánh mỗi ngày, mỗi ngày đều phải xoa bầm.”
“Buông ra!”
Tôi vùng vẫy liên tục.
Nhưng tôi mới tám tuổi, sao có thể chống lại được một người lớn.
Mẹ giữ tôi chặt như mèo vồ chuột, tôi giãy thế nào cũng không thoát ra được.
“Không sao đâu, không thích đi học thì nghỉ luôn đi, dù sao sau này con cũng sẽ gả cho một thằng súc sinh, ở nhà cả ngày nhổ cỏ cho heo, giặt quần áo, làm việc đồng áng.”
“À đúng rồi, ba con đang tìm người cho con đấy, nhớ chú Vương không? Ông ta còn nói là muốn lấy con nữa kìa, sau này con sẽ về nhà ông ta, ngày ngày nấu cơm, ngủ chung giường, bị ông ta đánh.”
“Mẹ không quản nữa, con muốn sống sao thì sống.”
Tôi càng nghe mặt càng tái mét.
Chỉ riêng chuyện làm việc đồng áng lặp đi lặp lại mỗi ngày cũng đã khiến tôi khổ sở vô cùng.
Nghĩ đến việc phải sống chung với cái tên chú Vương kinh tởm đó mỗi ngày, tôi cảm thấy thà đi làm ruộng còn hơn.
“Con không chịu đâu!”
“Đến lượt con lựa chọn chắc? Mà chẳng phải đây chính là thứ con muốn sao? Không đi học rồi thì con còn làm được gì? Con nghĩ ba con có thể gả con cho người ra gì sao? Chính ông ta cũng là đồ rác rưởi!”
Vừa nói xong, mẹ hất tôi ra.
Tôi ngã ngồi xuống đất, đau đến mức muốn khóc, nửa ngày không nói nên lời.
Vì tôi biết… mẹ nói thật.
Bà thật sự không muốn lo cho tôi nữa rồi.
Tôi bắt đầu hoảng sợ.
07
“Mẹ ơi, mẹ ơi con sai rồi, sau này con sẽ chăm chỉ học hành, làm việc chăm chỉ, mẹ nói gì con cũng nghe, mẹ đừng gả con cho chú Vương.”
Tôi bò đến bên mẹ, nhưng lại bị bà đẩy ra lần nữa.
“Được, không gả cho chú Vương thì gả cho thằng ngốc làng bên làm con dâu nuôi từ bé, hầu hạ nó ăn uống, tắm rửa, nhà nó đưa năm vạn, ba con mừng rơn.”
“À, còn gã đồ tể ở làng Đại Sơn, tuy hơn bốn mươi tuổi, c.h.ế.t hai đời vợ, con trai còn lớn hơn con, nhưng nếu con qua đó thì có thể làm mẹ nó luôn. Với lại con còn nhỏ, đánh mãi cũng chẳng c.h.ế.t được, nhà đó trả cao hơn, tám vạn tám đấy…”
“Mẹ ơi! Mẹ ơi mẹ ơi!”
Tôi quỳ bên mẹ, cắt ngang lời bà, giơ tay thề: “Con sẽ đi học, con sẽ không làm loạn nữa, lần này thi con nhất định được điểm tuyệt đối, con yêu việc học!”
Mẹ nhìn tôi, không nói gì.
Cho đến khi mồ hôi lạnh trên người tôi bắt đầu túa ra, bà mới chậm rãi mở miệng: “Dọn cơm đi.”