Đường Đầy Chông Gai

Chương 3



Nhưng mỗi lần mẹ “làm việc”, nghe như thở rất mạnh, rất mệt, đôi khi tôi còn nghe thấy mấy chú kia mắng chửi mẹ. 

 

Nhưng tôi vẫn vui vẻ gật đầu. 

 

Dù sao ba cũng rất tốt với tôi, sau này cố gắng kiếm tiền cho ông là chuyện nên làm. 

 

Ai ngờ vừa quay đầu lại, tôi đã thấy mẹ đứng ở cửa. 

 

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt bà tái nhợt, ánh mắt nhìn tôi trống rỗng đến đáng sợ.

 

Tôi giật b.ắ.n mình vì sợ. 

 

Ba thấy vậy, khó chịu nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Lại cái bộ dạng này, tôi nói đùa thôi mà, cô đừng có làm bộ như muốn ăn đòn.” 

 

Thấy ba giận, tôi sợ ông lại đánh mẹ, nên vội vàng phụ họa: “Dạ đúng đó, ba chỉ đùa thôi.” 

 

Nhưng mẹ hoàn toàn không để ý đến tôi, quay đầu bỏ vào trong nhà. 

 

Lúc quay lại, lưỡi d.a.o lướt qua mặt tôi nhanh như chớp. 

 

04 

 

Tôi bị hủy dung rồi. 

 

Mẹ ra tay vừa tàn nhẫn vừa dứt khoát, cuối cùng, má trái tôi phải khâu bảy mũi. 

 

Ba suýt đánh c.h.ế.t bà. 

 

Bà nằm sõng soài trên mặt đất, đầu bê bết máu, không nhúc nhích nổi. 

 

Tôi sợ quá, cầu xin ba đừng đánh nữa, nhưng lại bị ông đá một phát văng ra, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí. 

 

Đây là lần đầu tiên tôi bị đánh. 

 

Dù mấy người xúm lại giữ c.h.ặ.t t.a.y ông, ba vẫn tức giận đến mức liên tục đá về phía mẹ. 

 

Mãi đến khi có người nói mẹ vẫn còn kiếm được tiền, ba mới chịu dừng tay và rời đi. 

 

Chỉ còn lại mẹ toàn thân đẫm m.á.u nằm trên nền đất mà cười. 

 

Tóc bà rối bời, lớp trang điểm nhoè nát. 

 

Nhưng ánh mắt thì dán chặt vào tôi, trừng trừng như một con quỷ cái.

 

Tôi sợ c.h.ế.t khiếp. 

 

Những người đến giúp thấy ba tôi bỏ đi cũng nhanh chóng chuồn mất, như thể phía sau có ma đuổi. 

 

Đến khi mẹ dùng bàn tay dính đầy m.á.u sờ lên mặt tôi, tôi mới hét lên, hai mắt tối sầm rồi ngất lịm. 

 

Khi tỉnh lại, trời đã sáng, mẹ lại trở lại với vẻ ngoài xinh đẹp. 

 

Bà nói với tôi, tôi sẽ không bao giờ xinh đẹp được nữa. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi giận đến mức môi cũng run lên. 

 

Nhưng nghĩ tới dáng vẻ kinh khủng của bà tối qua, tôi lại không dám hé răng, chỉ biết mong ba mau chóng về nhà cứu tôi. 

 

Nhưng thứ tôi chờ được lại là một cái bạt tai. 

 

Vì bác sĩ nói mặt tôi chắc chắn sẽ để lại sẹo, không bị lồi đã là tốt lắm rồi. 

 

Ba tôi giận đến phát điên, đá tôi một phát ngã lăn ra đất dù tôi vẫn đang khóc. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Vài ngày sau, ông lại uống rượu say khướt, bắt đầu phát điên, thậm chí dùng xích sắt đánh c.h.ế.t con ch.ó mực to đùng. 

 

Mặt đất văng đầy m.á.u và thịt nát. 

 

Tôi không dám phát ra tiếng nào, chỉ dám nửa đêm vừa khóc vừa giúp mẹ chôn con chó. 

 

Tôi không hiểu sao ba lại thay đổi như vậy. 

 

Nhưng mẹ nói, đó mới là con người thật của ba, và con ch.ó mực kia chính là kết cục của chúng tôi. 

 

Tôi không muốn tin, chỉ biết cầu nguyện ngày mai tỉnh dậy, ba sẽ lại là người ba tốt như xưa. 

 

Nhưng “người ba tốt” không bao giờ quay lại nữa. 

 

Thậm chí, mỗi lần thấy tôi tháo băng lộ ra má trái, ông đều đá tôi văng ra, mắng tôi xui xẻo, còn nói ông xui tận mạng, nuôi con gái lớn lên để làm gì, sớm biết vậy thì nên bóp c.h.ế.t từ đầu.

 

Tôi không dám cãi lại, chỉ biết bò dậy rồi co mình lại ở góc khuất sau lưng ông, cố tránh để ông không nhìn thấy vết sẹo trên mặt tôi. 

 

Nắm đ.ấ.m thật sự rất đau. 

 

Nhưng mẹ thì lại vui thấy rõ, còn nói từ nay tôi chỉ có thể ngoan ngoãn đi học. 

 

Tôi hận bà. 

 

05 

 

Ngày tháng cứ thế trôi qua, ba tôi càng lúc càng nghiện rượu nặng hơn. 

 

Hôm qua, ông nhìn chằm chằm vào bên mặt bị khâu của tôi, rồi đột ngột đá tôi ngã xuống đất, bóp cổ tôi đến c.h.ế.t điếng. 

 

Tôi bị bóp đến mức mắt mờ đi, cả người như không còn sức nặng. 

 

Là mẹ đã cố hết sức đẩy ông ra, liên tục ấn n.g.ự.c tôi, gọi tên tôi không ngừng, tôi mới dần tỉnh lại. 

 

Tỉnh táo lại tôi mới phát hiện ba đã đi ra ngoài đánh bài từ lúc nào. 

 

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhận ra mình đã trở thành “đồ bỏ đi”. 

 

Thì ra, đồ bỏ đi là không có ai yêu thương… 

 

Từ ngày hôm đó, tôi không còn làm nũng, không than vãn, cả người trở nên lặng lẽ. 

 

Trước đây, chỉ cần bị kiến cắn một chút là tôi cũng khóc nửa ngày, nhất định phải để ba mua đồ ăn ngon dỗ tôi mới nín. 

 

Nhưng bây giờ, tay tôi bị lá cỏ lợn cứa đầy vết xước nhỏ, tôi cũng chỉ lặng lẽ l.i.ế.m qua, chẳng nhíu mày lấy một cái, rồi tiếp tục cắt tiếp.

 

Nếu không thì về nhà lại bị đánh. 

 

Nhưng hễ ra ngoài là kiểu gì cũng sẽ gặp đám bạn học trong làng. 

 

Trước đây bọn chúng còn giữ ý chút ít. 

 

Còn bây giờ thì ngay trước mặt tôi, chúng cũng chẳng buồn kiêng nể, tụ tập xì xầm rồi cười phá lên, ánh mắt cứ chằm chằm nhìn tôi đầy giễu cợt. 

 

Con gái trưởng thôn, Thúy Hồng, còn chỉ thẳng vào mặt tôi, nói mẹ tôi là con đàn bà lẳng lơ, quyến rũ ba nó không được còn bị mắng cho một trận, khiến đám khác cười ầm lên. 

 

Tôi nhìn nó. 

 

Nó cười đắc ý, như thể đang mong chờ tôi phản ứng lại điều gì đó. 

 

Nhưng tôi chẳng làm gì cả, chỉ cúi người nhặt đồ, định lách qua bọn chúng mà đi. 

 

Vì giờ chẳng còn ai bảo vệ tôi nữa. 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com