Đường Đầy Chông Gai

Chương 2



“Dậy ngay!” 

 

Thấy tôi không chịu dậy, mẹ giật phăng chăn rồi kéo tôi đứng dậy. 

 

Tôi đành uể oải bò ra khỏi giường. 

 

Thật hối hận. 

 

Biết vậy hôm qua không nên làm lành với mẹ, hôm nay còn có cớ để không đi học. 

 

“Ăn nhanh lên!” 

 

Mẹ cầm đũa lên. 

 

Tôi mím môi, vội vàng nuốt nốt miếng cháo cuối cùng rồi đi ra ngoài.

 

Trên đường đi, tôi cứ lẩm bẩm than thở trong lòng. 

 

Thật là phiền, ba đã nói rồi, con gái thì chỉ cần lớn lên xinh đẹp là sẽ có tất cả, đi học chẳng qua là cái chiêu trò lừa tiền của nhà trường mà thôi. 

 

Nhưng mẹ lại chẳng bao giờ nghe lời ba, dù bị đánh bao nhiêu lần vẫn nhất quyết ngày nào cũng đưa tôi đi học. 

 

Cuối cùng, ba sợ đánh mẹ nhiều quá sẽ gây chuyện lớn, đành để mặc tôi khóc lóc bị mẹ lôi đến trường. 

 

Có lúc tôi thật sự nghĩ bà cố tình hành hạ tôi. 

 

Mà phiền nhất là mỗi lần ra chơi hay tan học, lại có đám bạn học vây quanh tôi, hát mấy câu như “đồ tiện nhân nhỏ”. 

 

Ba nói bọn chúng chỉ ghen tỵ vì tôi xinh đẹp nên mới bắt nạt tôi ở trường, bảo tôi đừng chấp với chúng. 

 

Tôi cũng nghĩ vậy. 

 

Nhưng hôm nay tôi thật sự rất bực, thế là tôi cầm luôn cây chổi trong góc đánh nhau với chúng. 

 

Kết quả bị thầy cô bắt gặp, tất cả bị gọi lên văn phòng chịu phạt. 

 

Tôi rất sợ. 

 

Vì thầy cô lúc nào cũng nhắm vào tôi, mỗi lần đánh đều nặng hơn người khác, tan học còn bắt tôi ở lại làm bài tập. 

 

Quả nhiên, lần này tôi lại là đứa bị giữ lại cuối cùng. 

 

Nhìn thấy từng đứa một rời đi, tôi vội vàng phân trần: “Thưa cô, là bọn họ chửi con trước mà.”

 

Tôi tỏ ra ấm ức đầy mặt. 

 

Cô giáo nhìn tôi, cầm thước muốn đánh, nhưng rồi lại thở dài mệt mỏi, ném quyển vở bài tập xuống trước mặt tôi. 

 

“Sao lại không làm bài tập nữa?” 

 

Tôi gãi gãi ngón tay, lí nhí đáp: “Những bài đó nhìn một cái là biết làm rồi, cần gì phải viết ra chứ?” 

 

“Hừ, chắc lại mải chơi chứ gì!” 

 

Tôi không nói gì nữa, trong lòng thì mong cô mau chóng đuổi học tôi đi. 

 

Như vậy thì tôi có thể chơi cả ngày rồi. 

 

Cô nhìn tôi, ánh mắt càng lúc càng mệt mỏi, cho đến khi thấy mẹ đến đón, cô mới phất tay bảo tôi ra đứng chờ ngoài cửa. 

 

Cô thì ngồi lại nói chuyện với mẹ tôi. 

 

Qua khe cửa, tôi nghe loáng thoáng vài từ, như “thông minh”, “đáng tiếc”, “phải kiên trì”... 

 

Cửa mở ra. 

 

Tôi lập tức đứng thẳng, dán người vào tường giả vờ như không nghe lén, nhưng ánh mắt thì vẫn lén lút nhìn cô giáo và mẹ, hy vọng nghe được câu mình mong đợi. 

 

Đáng tiếc, vẫn không bị đuổi học. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi hơi thất vọng. 

 

Nhưng không dám để mẹ thấy, nên vội vàng làm ra vẻ ngoan ngoãn: “Mẹ ơi, hôm nay con học được kiến thức mới nè, để con đọc cho mẹ nghe nhé.” 

 

Mẹ nhìn tôi với ánh mắt điềm tĩnh. 

 

Tôi chột dạ đến mức tim đập thình thịch.

 

Những lúc trước, vào giờ này mẹ thường sẽ ánh lên chút ánh sáng hiếm hoi trong mắt. 

 

Nhưng hôm nay, bà vẫn cứ dửng dưng như mọi khi. 

 

Ngay cả khi về đến nhà, bà cũng không nhắc tôi làm bài tập, chỉ lặng lẽ cùng chú Vương đang chờ sẵn ở cửa đi vào phòng “làm việc”. 

 

Không nói với tôi một lời nào… 

 

Tự nhiên tôi thấy hơi bất an. 

 

Vì trước lúc vào nhà, mẹ có liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt rất lạnh. 

 

Lạnh đến đáng sợ. 

 

03 

 

Mười phút sau, chú Vương bước ra, dúi tiền vào tay ba tôi, nhưng mắt thì dán chặt vào mặt tôi, còn nhe ra nụ cười lộ rõ cái răng cửa bị sứt một nửa. 

 

“Vân Bảo đúng là càng lớn càng đáng yêu, lão Triệu bao giờ mới chịu nhường cục vàng nhà anh đây?” 

 

Ông ta đưa tay định chạm vào mặt tôi, đầu ngón tay nồng nặc mùi thuốc lá. 

 

Tôi thấy rất ghê tởm. 

 

Lần trước, ông ta từng bắt gặp tôi chơi một mình ngoài ruộng, bất ngờ dùng cái miệng hôi rình đó hôn tôi. 

 

Cảm giác như con heo đang cắm đầu vào máng ăn, buồn nôn c.h.ế.t đi được. 

 

Sau đó tôi mách với ba, ba mắng ông ta một trận, rồi quay sang nói với tôi là ông ấy thích tôi nên mới như vậy, bảo tôi đừng phản ứng thái quá. 

 

Nhìn vẻ mặt đầy tự hào của ba, tôi nghĩ có lẽ đó là chuyện tốt? 

 

Nhưng mỗi khi thấy ông ta, tôi vẫn thấy ghê tởm không chịu nổi. 

 

May mà ba đã gạt tay ông ta ra, uống một ngụm rượu rồi thong dong xoa đầu tôi, như đang vỗ con ch.ó mực giữ nhà.

 

“Còn nhỏ mà mày đã gấp cái gì?” 

 

“Ây da, nhỏ mới tốt chứ, vợ phải nuôi từ bé mới có thú vị chứ sao.” 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Cút cút cút.” 

 

Hai người nói chuyện rất vui, thỉnh thoảng còn cười phá lên. 

 

Tôi nghe không hiểu lắm, cũng không biết họ đang cười cái gì. 

 

May mà chú Vương nhanh chóng rời đi. 

 

Ba tôi quay sang nhìn tôi, rút từ trong túi ra viên kẹo Đại Bạch Thỏ mà tôi thích nhất. 

 

“Vân Bảo, con lớn lên phải thật xinh đẹp, sau này cùng mẹ kiếm tiền lớn cho ba, được không?” 

 

Mắt tôi sáng rỡ, vội vàng bóc kẹo bỏ vào miệng. 

 

Vị ngọt và hương sữa béo thơm khiến tôi vui vẻ híp cả mắt lại: “Được ạ! Nhưng con không biết làm việc đâu, mẹ chưa bao giờ cho con xem mẹ làm với mấy chú cả.” 

 

Ba tôi cười lớn: “Dễ lắm, chỉ cần nằm xuống là được.” 

 

Tôi hơi thắc mắc. 

 

Thật sao? 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com