Trở lại trường học một lần nữa, mọi thứ vẫn không hề thay đổi.
Vị giáo viên dạy Toán cay nghiệt, khả năng nói tiếng Anh kém cỏi, và ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt vô thức của bạn bè trong lớp.
Nhưng tôi sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi những điều đó nữa.
Sai thì luyện, không biết thì hỏi.
Toán là môn tôi yếu nhất, vậy thì tôi sẽ sắp xếp lại tư duy và tập hợp những lỗi sai, sau đó đi hỏi.
Dù đối phương có nhíu mày đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi, dù ánh mắt khinh thường không thể che giấu được.
Tôi cũng không quan tâm.
Ai cũng có trách nhiệm của riêng mình.
Thầy là giáo viên, chỉ cần tôi đặt câu hỏi, thầy bắt buộc phải giảng.
Cho dù thầy có khinh thường tôi, ghét bỏ tôi, có mắng tôi là đồ não lợn ngay trong văn phòng thì cũng không sao cả, mặt tôi dày mà.
Cuối cùng, sau những lần hỏi tới hỏi lui, thầy cũng đành chịu thua.
Vì thành tích của tôi cứ từng chút từng chút một mà tiến bộ lên.
Dù sao thì, tôi cũng không ngu.
Chỉ là trước đó đã tụt lại quá nhiều.
Đến cuối cùng, điểm Toán của tôi lại trở thành môn cao nhất trong tất cả các môn.
Giáo viên dạy Toán cũng im lặng.
Về sau, tôi mới biết từ chỗ Trần Chỉ rằng, thì ra trước đây thầy hình như từng bị cướp mất suất ở lại trường, buộc phải rời khỏi Bắc Kinh, trở về đây.
Vì vậy, thầy đặc biệt xem thường những người cố gắng, chỉ chăm chăm toan tính.
Nhưng tôi vẫn luôn cho rằng, bản thân sự nỗ lực không có gì sai.
Sai là ở con người.
25
Trước khi phân lớp, tôi cuối cùng cũng đã bù lại toàn bộ tiến độ bị tụt trước đó.
Đồng thời, thầy giáo dạy Toán cũng rất ít mắng học sinh đặt câu hỏi trong giờ học, dù vẫn không mấy kiên nhẫn.
Trong giờ tiếng Anh, khả năng nói của tôi cuối cùng cũng không còn vấp váp, trôi chảy hơn nhiều.
Dù vẫn chưa bằng được những bạn từ nhỏ đã học tiếng Anh giao tiếp, nhưng phát âm đã chuẩn hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, có thể vì áp lực, cũng có thể do sự bồng bột của tuổi dậy thì, trong lớp không chỉ xuất hiện vài cặp đôi yêu nhau, mà còn có người mê thần tượng, đọc tiểu thuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cứ như chỉ sau một đêm, ai cũng có sự trưởng thành riêng của mình.
Nhưng những chuyện đó không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ quan tâm đến thành tích học tập.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
May mắn là trong lần phân lớp này, điểm số của tôi đã có một bước tiến vượt bậc, từ một “học sinh kém” bị cả lớp xem thường, trở thành học sinh nằm trong top 30 toàn khối, được vào lớp chọn khối Tự nhiên.
Trần Chỉ không ngừng cảm thán: “Thuyền trưởng đỉnh thật!”
Sau đó lại giả vờ than thở rằng tôi đã “bỏ rơi thủy thủ đoàn”, thật là quá đáng.
Tôi im lặng hết nói nổi.
Cậu ta thì cứ cợt nhả như thường lệ, cười rạng rỡ với tôi, rồi nhét hết bài tập nghỉ hè vào cặp tôi, còn đưa cho tôi điện thoại và dây sạc của cậu ta.
Tôi mặt không đổi sắc nhận lấy 100 tệ trong tay cậu ta, nhưng không nhận điện thoại.
“Cái này để làm gì?”
Cậu ta hắng giọng, ánh mắt đầy đắc ý: “Thi tốt lần này, tôi tự thưởng cho mình một cái mới, nên cái này cho cậu mượn, sau này dễ chép bài hơn.”
Tôi cau mày, cầm điện thoại nghiên cứu một lúc, đăng ký một tài khoản QQ, rồi thêm cậu ta làm bạn.
Sau đó tôi đổi phần ghi chú “Soái ca siêu cấp” mà cậu ta tự đặt cho mình thành “Trần Chỉ”.
Cậu ta nhìn tôi đầy vẻ oán trách.
Tôi làm như không thấy, chỉ liếc mắt một cái.
“Điện thoại lát nữa sẽ trả lại cho cậu. Còn nữa, gửi bài tập với gọi điện đều tốn dữ liệu, tiền đó phải do cậu trả, tôi bình thường không dùng.”
Nói xong, tôi cầm đồ đạc chuyển đến chỗ ngồi mới.
Bạn cùng bàn mới – Tống Lệ – cũng vừa thấy cảnh vừa rồi, tò mò ghé sát lại bên tôi: “Cậu với Trần Chỉ thân lắm à? Sao cậu ta lại đưa điện thoại cho cậu? Hai người chẳng phải đang lén yêu đương đấy chứ?”
Nghe đến hai chữ “yêu đương”, tôi như gặp phải kẻ địch: “Đừng nói bậy. Điện thoại đó là cậu ta loại bỏ rồi cho tôi mượn, để tiện gửi bài tập cho cậu ta chép.”
“Ồ ~”
Nghe vậy, mắt cô ấy sáng lên vui vẻ hơn.
“Tôi đã nói mà, làm sao cậu ta lại thích kiểu con gái mặt có sẹo như cậu được.”
Nói xong, cô ta hất tóc đuôi ngựa, lén lấy gương nhỏ từ trong hộp bút ra thoa lại son môi, rồi vui vẻ chạy đi nói chuyện với Trần Chỉ.
Tôi liếc nhìn cô ấy một cái.
Lúc đó, cô ấy đang tươi cười nói gì đó với Trần Chỉ, mắt lấp lánh, thỉnh thoảng còn đánh nhẹ lên vai cậu ta.
Trần Chỉ trông cũng có vẻ rất vui.
Tôi lắc đầu, cảm thấy Tống Lệ chọn sai người rồi.
Cậu nhóc đó một năm thay ba người, đúng là kiểu chơi bời chẳng nghiêm túc gì cả.
Nhưng thôi kệ, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi.