Đường Đầy Chông Gai

Chương 14



Không ngờ Tống Lệ lại thân thiết đến mức cứ mỗi ngày đều kéo tôi ra nói chuyện về Trần Chỉ. 

 

Tôi thật sự không hiểu có gì đáng để nói. 

 

Hơn nữa, cô ấy đặc biệt thích lấy tôi làm chủ đề để nói chuyện với Trần Chỉ. 

 

Lúc thì than phiền với Trần Chỉ rằng tôi cứng nhắc, lúc lại bảo tôi chỉ biết học hành này nọ. 

 

Trong giờ học cũng luôn tìm tôi nói về mấy bộ phim truyền hình mà cô ấy đang mê. 

 

Tôi không xem, cô ấy lại cứ kể luyên thuyên, đôi khi còn khiến tôi bỏ lỡ cả điểm kiến thức quan trọng. 

 

Đến cả giờ ăn trưa, cô ấy cũng kéo tôi ngồi bên cạnh Trần Chỉ và mấy người bạn của cậu ấy. 

 

Cuối cùng, tôi dứt khoát múc cơm với thức ăn, nắm lại thành một nắm cơm, rồi mang ra vườn ăn một mình. 

 

Chọc không nổi thì tránh thôi, đúng không? 

 

May mà mấy ngày sau, thấy tôi không để ý đến cô ấy, cô ấy cũng giận dỗi rồi không thèm nói chuyện với tôi nữa, sau đó lại đi than phiền với Trần Chỉ rằng tôi lạnh lùng. 

 

Lúc đó tôi mới dần hiểu ra vấn đề. 

 

Hình như cô ấy coi tôi là tình địch thì phải, thế là tôi nói thẳng với cô ấy, nếu thích thì tự đi tỏ tình đi, đừng có kéo tôi vào nữa. 

 

Tôi chỉ là bạn cùng bàn cũ của Trần Chỉ thôi.

 

Ngoài quan hệ đó ra thì chẳng có gì hết. 

 

Sau đó tôi quay lại lớp làm bài tập luyện đề. 

 

Ai ngờ mấy ngày sau, Tống Lệ bắt đầu căm ghét tôi. 

 

Vì Trần Chỉ đã từ chối lời tỏ tình của cô ấy. 

 

Tôi: “?” 

 

Có bệnh à? 

 

May mà kỳ thi cuối kỳ tôi lọt vào top 30 toàn khối, còn Tống Lệ vì “thất tình” mà thi rớt gần chót, bị phân xuống lớp thường. 

 

Nhưng sau chuyện này, tôi cũng cảm thấy Trần Chỉ hình như là người dễ gây phiền phức, thế là trả điện thoại lại cho cậu ấy, chỉ giúp làm bài tập cuối tuần thôi. 

 

Cậu ấy gào lên một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm. 

 

Chuyện đó coi như khép lại. 

 

May mà bạn cùng bàn mới là một cô gái yên tĩnh và rụt rè, những ngày sau đó, tôi không còn bị ai làm phiền nữa.

 

26 

 

Xuân đi thu đến, lạnh qua rồi lại nóng. 

 

Tôi gạt bỏ hết mọi tạp niệm, chỉ vì một mục tiêu mà tiến về phía trước. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Trong kỳ thi giữa kỳ học kỳ 1 lớp 12, tôi cuối cùng đã lọt vào top 10 toàn khối. 

 

Toán đứng thứ ba khối. 

 

Thầy giáo cảm thán rằng mình thật sự đã dạy dỗ giỏi. 

 

Tôi chỉ chống đầu, hồi tưởng lại hơn 600 ngày đêm đã trôi qua. 

 

Có chút ngẩn ngơ. 

 

Thời gian trôi thật nhanh. 

 

Thúy Hồng lần này cũng thi vào top 100 toàn khối, chỉ cần giữ phong độ, thi đậu một trường đại học tốt là không thành vấn đề. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng nghe Thúy Hồng nói, dạo gần đây Triệu Đại Phong đột nhiên bắt đầu ngày nào cũng về nhà. 

 

Không biết là bị bồ đá hay bị kìm nén quá lâu, tôi rất lo cho mẹ. 

 

May mà trưởng thôn đồng ý giúp tôi để mắt tới ông ta. 

 

Tôi yên tâm phần nào, và trong ba lần thi thử đều nằm trong top 10 của khối. 

 

Nhưng khi kỳ thi đại học càng đến gần, tôi lại càng lo lắng, luôn sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn. 

 

Kết quả đúng là lo gì gặp nấy. 

 

Còn ba ngày nữa là thi đại học, Triệu Đại Phong đột nhiên “từ ái” trở lại. 

 

Ông ta nói, ông đã tìm cho tôi một “mối hôn sự tốt”.

 

27 

 

“Không thể nào.” 

 

Tôi nhìn dáng vẻ lấy lòng của ông ta, từ chối thẳng thừng. 

 

Ông ta sốt ruột: “Ây da, đi học thì có gì hay? Giám đốc Lý mới 40 tuổi, mà trại heo đã nuôi gần nghìn con, làm ăn lớn lắm đó, chịu lấy mày là coi trọng mày đấy!” 

 

Nói rồi, ông ta lén lút ghé sát vào: “Hơn nữa, người ta đồng ý cho 30 vạn tiền sính lễ! Nói là thích mấy đứa thông minh như mày. Một đứa con gái mặt có sẹo như mày, đời này kiếm nổi 30 vạn không? Ba là đang nghĩ cho mày đấy, trong làng có đứa con gái nào được sính lễ cao như thế không, thật là ngu.” 

 

Vừa nói, ông ta vừa nhìn tôi bằng ánh mắt tiếc nuối như thể “hận sắt không thành thép”. 

 

Như thể thật sự đang lo cho tôi. 

 

Khoảnh khắc đó, tôi nhìn ông ta, như thể quay lại những ngày thơ bé. 

 

Khi đó tôi tin tưởng ông ta bằng cả trái tim, cho rằng ông ta là người cha tuyệt vời nhất thế gian. 

 

Còn ông ta thì sao? 

 

Vẫn thối nát như cũ. 

 

Điều đáng buồn nhất là, tôi nhìn ông ta, lại vẫn thấy buồn, thấy uất ức. 

 

Đứa bé gái đầy thương tích năm nào, vẫn chưa biến mất khỏi lòng tôi.

 

Cô bé ấy vẫn luôn tồn tại. 

 

Còn ông ta rõ ràng không nhận ra cảm xúc bất thường của tôi, vẫn tiếp tục lải nhải không ngừng: 

 

“Mày đừng để mẹ mày ảnh hưởng, bà ta chỉ là không muốn mày sống tốt, nên mới suốt ngày dạy mấy thứ linh tinh, con gái chẳng phải sống dựa vào đàn ông sao? 

 

“Mày đừng tưởng Thúy Hồng học hành giỏi là vì ham học, chẳng qua là do trưởng thôn muốn gả nó cho người tốt hơn, người như chúng ta với không nổi đâu. 

 

“Giám đốc Lý đã là quá tốt rồi!” 

 

“Nói trắng ra, nếu ông ta không thích đứa nào học giỏi lại trẻ trung như mày, mày còn lâu mới có cơ hội đó.” 

 

“Hơn nữa là, đàn ông bốn mươi là một đóa hoa, cưng chiều lắm đó, gả qua đó là hưởng phúc!” 

 

Nói đến đây, ánh mắt ba tôi nhìn tôi càng thêm nóng rực. 

 

Ông ta đầy tự tin, nghĩ rằng tôi chắc chắn sẽ đồng ý. 

 

Nhưng tôi đẩy ông ta ra. 

 

“Ông thật ghê tởm.” 

 

Tôi nhìn ông ta, mắt cay xè. 

 

Thật sự... tại sao chứ? Một người như vậy lại là cha tôi sao? 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com