Đường Đầy Chông Gai

Chương 12



22 

 

Tôi sững người, sau đó lắc đầu: “Không sao đâu, chỉ là hơi đau bụng chút, xin lỗi vì đã làm cậu thức giấc.” 

 

“Là đến kỳ à?” 

 

Cô ấy bước lại gần tôi, khẽ hỏi. 

 

Lúc đó tôi mới nhận ra hình như thật sự có gì đó không ổn, vào nhà vệ sinh xem thử, quả nhiên là đến sớm. 

 

Nhưng tôi lại không chuẩn bị băng vệ sinh. 

 

May mà Lâm Thanh lặng lẽ đưa cho tôi từ khe cửa, còn rót cho tôi một cốc nước nóng, pha thêm đường đỏ. 

 

Tôi ôm lấy cốc nước, hơi nóng phủ lên mặt. 

 

Mà cô ấy nhìn tôi trong bộ dạng thảm hại như vậy, cũng không hỏi thêm điều gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tớ đã đặt túi chườm nóng vào trong chăn cậu rồi, nếu đau quá có thể uống một viên Fenbid, tớ để trên bàn học của cậu rồi.” 

 

Nói xong, cô ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi, rồi leo lên giường đi ngủ. 

 

Nhưng tôi lại không kìm được mà đỏ mắt. 

 

Vì thật ra giữa chúng tôi không thân thiết lắm. 

 

Vậy mà cô ấy bị tôi làm tỉnh giấc vẫn không hề trách móc, ngược lại còn ân cần chăm sóc tôi. 

 

Tôi khịt khịt mũi, sau khi uống hết cốc nước đường đỏ thì lên giường nằm. 

 

Chăn bên trong rất ấm. 

 

Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, mọi người đã đang rửa mặt chuẩn bị rồi. 

 

Tôi cũng xuống giường, thì phát hiện dưới hộp thuốc còn có một mảnh giấy ghi chú màu hồng, trên đó viết: “Cố lên.” 

 

Khoảnh khắc đó, tôi nhìn về phía cô ấy. 

 

Đúng lúc cô ấy cũng nhìn tôi, nháy mắt một cái thật nhanh. 

 

Giây phút đó, mọi hỗn loạn trong lòng tôi như được một đôi tay dịu dàng vuốt phẳng.

 

23 

 

Kỳ thi cuối kỳ, tôi đứng thứ 35, vẫn thuộc nửa cuối của lớp. 

 

Tôi hít sâu một hơi, xé bảng điểm thành từng mảnh rồi ném vào thùng rác, sau đó đi tìm Thúy Hồng để cùng nhau về nhà. 

 

Cả học kỳ này tôi chưa từng về nhà lần nào. 

 

Nếu không phải vì Tết, tôi cũng chẳng muốn quay về. 

 

Trên đường về, Thúy Hồng lại vô cùng vui vẻ, vừa nghịch điện thoại vừa ríu rít kể cho tôi nghe về nhóm nhạc nam thần tượng mà cô ấy thích. 

 

Tôi không hiểu lắm đó là gì, nhưng nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của cô ấy, tâm trạng tôi cũng bị lan truyền mà vui lên đôi chút. 

 

Nhưng khi nhìn thấy mẹ, trong lòng tôi lại bắt đầu bồn chồn lo lắng. 

 

Tôi sợ bà sẽ thất vọng. 

 

“Mẹ.” 

 

Tôi cố nặn ra nụ cười ôm lấy bà. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Người bà rất lạnh, chắc chắn đã đứng đợi tôi ở đầu làng rất lâu. 

 

Nhưng bà lại rất vui vẻ.

 

Trên đường về nhà, mẹ thuận tay nhét tay tôi vào túi áo bà, rồi kể rằng bà đã được làm tổ trưởng, lương tăng thêm hai trăm. 

 

Bà còn nói người quản lý mới rất coi trọng bà, lại kể rằng Triệu Đại Phong đã cặp với một người ở trên huyện, lâu rồi không quay về làng. 

 

Từng câu từng chữ dệt nên cuộc sống gần đây của bà. 

 

Nghe thì có vẻ không tệ, nhưng tôi vẫn không bỏ sót được những sợi tóc bạc mới mọc bên mai và nếp nhăn nơi khóe mắt ngày càng sâu thêm… 

 

“Vân Bảo, cái đó… ở trường con ổn chứ?” 

 

Cuối cùng, bà cũng hỏi điều mình để tâm nhất. 

 

Khi nhìn tôi, trong mắt bà là sự căng thẳng khó che giấu, như sợ lỡ chạm vào vết thương của tôi. 

 

Tôi mím môi, rồi mỉm cười: “Ổn lắm mẹ ạ. Có bài nào con không hiểu thì thầy cô đều kiên nhẫn giảng lại. Bạn bè trong lớp cũng rất tốt, không có ai coi thường con cả. Hôm qua con đến kỳ, bạn cùng phòng còn chăm sóc con, pha nước đường đỏ cho con uống.” 

 

“Chỉ là đi lại mất hơn sáu tiếng, mà cách dạy ở huyện với trên thành phố cũng không giống nhau lắm, nên mấy tháng này con toàn lo thích nghi. Học kỳ sau con sẽ về cùng Thúy Hồng mỗi tháng.” 

 

“À, vậy à.” 

 

Bà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi cẩn thận đưa cho tôi một món đồ. 

 

Tôi sững người. 

 

“Điện thoại? Mẹ mua cái này làm gì vậy?”

 

Bà có chút ngượng ngùng. 

 

“Mẹ nghe nói bây giờ bọn trẻ thành phố đều có điện thoại. Thúy Hồng cũng có rồi, nhưng cái của nó mất hơn bốn ngàn, mẹ không đủ tiền, nên chỉ mua lại cái của một đồng nghiệp đổi xuống.” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi không nhận lấy. 

 

Thấy vậy, bà có phần lo lắng: “Cái này tuy là đồ cũ, nhưng mẹ đã lau sạch rồi, dùng vẫn tốt lắm. Dù màn hình không to bằng mấy cái bạn con dùng, nhưng con cứ đợi thêm một chút nữa, sang năm mẹ nhất định mua cho con cái mới thật tốt.” 

 

Tôi chỉ nhìn chiếc áo khoác sờn lông của bà, hít sâu một hơi: “Mẹ đã đến trường con rồi à?” 

 

Bà sững lại, cúi đầu: “Tết Trung thu con không về, mẹ muốn đến đưa cho con chút đồ ăn…” 

 

Tôi không nói gì. 

 

Nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh mẹ lặn lội đổi xe hết chuyến này đến chuyến khác, cuối cùng đứng lặng lẽ trước cổng trường đầy bụi bặm gió sương. 

 

Khi đó bà nhìn từng học sinh lần lượt bước ra, nhất định đã rất bối rối, trong đầu nghĩ đủ mọi điều. 

 

Nếu không, bà cũng sẽ không cố tích góp tiền để mua cho tôi thứ này. 

 

Rõ ràng đến một chiếc áo khoác mới cũng không nỡ mua cho mình. 

 

“Trả lại đi mẹ.” 

 

“Nhưng mà…” 

 

“Trả lại đi. Dùng tiền đó mua cái áo khoác mới thật ấm. Con không cần điện thoại.” 

 

Tôi nhìn mẹ, mỉm cười. 

 

Khoảnh khắc ấy, sự chênh lệch gia cảnh, những lời giễu cợt của bạn học, ánh mắt khinh thường của thầy cô… tất cả đều trở nên không còn quan trọng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com