“Bài dễ như vậy mà cũng không làm được? Vào được trường trọng điểm kiểu gì vậy? Đúng là ngu hết chỗ nói.”
Nói xong, thầy lại tiếp tục giảng bài tiếp theo.
Học sinh vừa hỏi bài thì mặt đỏ bừng như làm chuyện gì sai trái, ngượng ngùng ngồi xuống.
Tất nhiên, thái độ đó của thầy chỉ nhắm vào học sinh bình thường.
Nếu là những bạn có gia cảnh tốt lên tiếng hỏi, thầy vẫn sẽ kiên nhẫn giải thích.
Vài hôm trước, thầy cũng từng mắng tôi.
Tiếng cười khẩy của thầy khi ấy rõ ràng đến nỗi tôi chỉ cần nhìn thấy mặt thầy là nhớ ngay ánh mắt khinh thường, khóe miệng nhếch lên của ông ấy:
“Thật là, không biết học hành làm gì, về quê trồng trọt chẳng phải tốt hơn sao?”
20
Tôi rút ngắn thời gian ngủ xuống còn 5 tiếng mỗi ngày.
Nhưng cho dù như vậy, tiến độ vẫn không thể theo kịp trong một sớm một chiều.
Khi tôi đang nỗ lực, thì người khác cũng không ngừng tiến bộ.
Phạm vi đề thi lần nào cũng vượt quá chương trình.
Đặc biệt là môn tiếng Anh.
Trong lớp có những bạn đã có thể nói chuyện với giáo viên bản ngữ hoàn toàn bằng tiếng Anh, vừa nói vừa cười thoải mái.
Đến lượt tôi, chỉ có thể lắp bắp ngập ngừng đọc từng chữ.
Tôi thấy rõ giáo viên bản ngữ nhíu mày, cố gắng giữ lễ phép nhưng vẫn lộ ra vẻ bối rối.
Xung quanh còn vang lên vài tiếng cười không chút che giấu.
Mặt tôi đỏ bừng, nhưng chỉ có thể giả vờ không quan tâm, rồi sau giờ tan học lại nghe băng ghi âm luyện đi luyện lại.
Tôi biết mình nhất định sẽ thành công.
Bởi vì, tôi không có tư cách để thất bại.
21
Trong kỳ thi giữa kỳ, tôi đứng thứ 40.
Lớp có tổng cộng 45 người.
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Bởi vì lớp chọn áp dụng chế độ luân chuyển, mỗi học kỳ sẽ thay hai học sinh có thành tích xếp hạng thấp nhất.
Nói thẳng ra, chính là thay thế học sinh yếu.
Mà trong năm người cuối bảng, đã có hai bạn là học sinh chuyên thể thao.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, có thể đến cuối kỳ tôi sẽ bị loại khỏi lớp chọn.
Lúc này, Trần Chỉ rút bảng điểm của tôi ra xem.
“Ôi chao bạn cùng bàn ơi, thành tích cũng ổn đấy chứ, vừa vặn nằm trong top một trăm toàn khối. Nếu là tôi, chắc ba tôi mở tiệc mời cả họ hàng luôn rồi.”
Tôi chỉ lặng lẽ rút lại bảng điểm, rồi bắt đầu kiểm tra các câu sai.
Bởi vì điều tôi muốn không phải là đứng thứ một trăm toàn khối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mà là đứng nhất.
Thấy tôi như vậy, cậu ta cũng không nói gì thêm, chỉ chống cằm nhìn tôi.
Tôi tưởng cậu ta lại định dụ tôi chơi game, không nhịn được mà cau mày: “Muốn chơi thì tự chơi đi.”
Cậu ta lại cười: “Không rủ cậu chơi, chỉ là đột nhiên cảm thấy cậu rất hợp với cái tên thuyền trưởng.”
“Hả? Thuyền trưởng gì cơ?”
Tôi mặt đầy nghi hoặc.
Cậu ta lại nhướn mày đắc ý: “Một nhân vật chính trong phim, tên là Jack. Anh ta giống cậu, đều có sẹo trên mặt, và đều rất cố chấp.”
“Một người liều mạng để tìm lại con tàu, một người không ngủ không nghỉ để thi cho bằng được.”
“Chậc, cảm động trời đất, đến tôi cũng sắp bị cậu ảnh hưởng rồi.”
“Im miệng đi.”
Tôi nhìn cái mặt đáng đánh của cậu ta mà nổi giận.
Cậu ta lại cười tỉnh bơ, chẳng để tâm.
Chỉ là, sau này, cậu ta cũng dần chơi game ít lại, bắt đầu nộp bài tập.
Dù là bài chép của tôi.
Mỗi lần chép, cậu ta còn cảm thán: “Haizz, thuyền trưởng à, cậu làm tôi hư mất rồi, nhìn cậu học ngày học đêm, tôi cảm thấy mình như đồ bỏ đi vậy.”
Tôi: “…”
Thật là phiền.
Nhưng mà cậu ta cũng khá rộng rãi, viết bài tập giúp một lần được 20 tệ, cuối tuần thì 50.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nhưng khi kỳ thi cuối kỳ đến gần, tôi thậm chí không nhận viết bài thuê nữa.
Sân thể dục trong giờ thể dục, thư viện vào cuối tuần, hành lang sau khi tắt đèn – tất cả đều in dấu “bước chân” của tôi.
Giờ ra chơi tôi thậm chí còn chẳng buồn đi vệ sinh.
Trần Chỉ thở dài bái phục, không hiểu vì sao tôi lại phải cố gắng đến vậy.
Còn tôi thì không hiểu sao cậu ta có thể lãng phí tài nguyên như thế.
Cho đến trước ngày thi cuối kỳ, tôi vẫn còn đang ôn bài.
Nhưng không hiểu sao, những dòng chữ trước mắt tôi như đang bò, đang vặn vẹo, khiến mắt tôi đau nhức.
Chuyện như vậy trước nay chưa từng xảy ra.
Lý trí mách bảo tôi nên đi ngủ ngay.
Nhưng đầu óc tôi như đang chiếu đèn chiếu bóng, lúc thì hiện lên hình ảnh mẹ, lúc thì là Triệu Đại Phong, trưởng thôn, Thúy Hồng…
Những hình ảnh đó liên tục nhắc nhở tôi: Tôi tuyệt đối không được phép thất bại.
Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, lén đứng dậy rửa mặt bằng nước lạnh, nhưng bụng lại đột nhiên đau dữ dội.
Dù tôi đã cố gắng nhủ thầm rằng mình phải mạnh mẽ.
Nhưng cơ thể vẫn không chịu nổi mà từ từ ngồi xổm xuống đất, tiếng nức nở vô thức trào ra từ cổ họng.
Đúng lúc đó, phía sau vang lên tiếng của bạn cùng phòng – Lâm Thanh: “Tiểu Vân? Cậu không sao chứ?”