Ông ấy lại khịt mũi cười khẩy: “Được rồi, coi như tôi làm việc tốt cho trót.”
Nói rồi, ông bĩu môi, lại quay sang nhìn Thúy Hồng, dùng điếu thuốc lào gõ nhẹ lên đầu nó.
“Học cho tử tế vào, đừng như con chị mày, học hành không ra gì, cuối cùng lại tìm thằng chẳng biết làm gì ngoài uống rượu đánh nhau, chướng mắt ông đây, biết chưa?”
“Ái da, đừng gõ đầu con, mẹ bảo con bị bố gõ mà thành đần đấy!”
“Phì! Mày rõ ràng là giống mẹ mày.”
“Hứ! Giống bố thì có!”
Hai người cãi qua cãi lại, chẳng ai chịu nhường ai.
Cho đến khi trưởng thôn sắp rời đi mới gắt gỏng dặn Thúy Hồng: “Lo mà chăm sóc bản thân cho tốt.”
Thúy Hồng cũng đỏ mắt.
Bởi vì chúng tôi đều ở ký túc xá, và đây là lần đầu tiên nó phải rời nhà xa đến thế.
“Haiz, tự nhiên lại thấy nhớ ông ấy với mẹ quá.”
Tôi xoa đầu cô ấy, ngẩng nhìn tòa nhà dạy học trước mắt.
Nơi này… là chiến trường mới.
18
Trường học mới, thầy cô mới, phương pháp dạy học cũng mới.
Vừa nhập học đã có bài kiểm tra nhỏ, trong đề toàn là kiến thức của cấp ba.
Làm xong, tôi biết chắc là tiêu rồi.
Nhưng khi nhìn quanh, mọi người đều cười đùa vui vẻ, dường như chẳng ai để tâm đến điểm số.
Trong số họ, có một nửa là học sinh học tiếp từ cấp hai của trường, đang cười nói với bạn bè.
Những “người ngoài” như tôi – học sinh từ các trường khác thi vào, thì lúng túng tự giới thiệu với bạn cùng bàn.
Tất cả đều mới mẻ và xa lạ.
“Bạn học, bạn được bao nhiêu điểm vậy?”
……
Sau khi có điểm, bạn cùng bàn thuận tay liếc nhìn bảng điểm thê thảm của tôi.
Tôi cũng nhìn thấy của cậu ấy.
Toán và tiếng Anh gần như tuyệt đối, ngữ văn cũng rất cao.
Tôi chớp chớp mắt.
Cậu ấy đã thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên, giọng nói ôn hòa: “Mình đã tự học hết toàn bộ chương trình lớp 10 trong kỳ nghỉ hè, còn đang học IELTS, nên với mình thì không khó. Cậu đừng nản.”
“IELTS?”
Tôi chớp mắt, hoàn toàn không biết “IELTS” là gì.
Cậu ấy sững lại một chút, trong mắt thoáng qua một tia khinh thường: “Một dạng kỳ thi tiếng Anh, để đi du học. Nhưng cũng đúng thôi, không phải ai cũng có thể du học.”
Nói xong, cậu ta thu lại ánh nhìn, rõ ràng là không muốn phí lời với tôi nữa.
Tay tôi bất giác siết chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bởi vì việc học đối với tôi vốn không phải là chuyện khó.
Chỉ là vì việc nhà quá nhiều, nên tôi không quá để tâm đến chuyện mượn sách lớp 10, chỉ nghĩ đến việc kiếm thêm tiền phụ giúp mẹ bớt gánh nặng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, đúng là tôi đã nhìn ngắn rồi.
Cấp ba dường như thật sự không giống như trước nữa.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lúc này, thầy giáo bắt đầu sắp xếp lại chỗ ngồi.
Bạn cùng bàn lúc nãy được chuyển lên ngồi hàng đầu tiên.
Còn tôi thì bị xếp xuống hàng cuối cùng.
Rất rõ ràng, chỗ ngồi được phân theo điểm bài kiểm tra nhỏ.
Đây là lần đầu tiên tôi có điểm thấp đến như vậy, nói không buồn là không thể.
Đúng lúc đó, bạn cùng bàn mới – Trần Chỉ – thở dài một tiếng rõ to.
Lúc này tôi mới phát hiện cậu ta đang lén chơi điện thoại trong ngăn bàn, không khỏi tròn xoe mắt kinh ngạc.
Bởi vì một chiếc điện thoại thôi cũng mất mấy ngàn tệ, vậy mà cậu ta còn ngồi đây chơi game?
Thấy ánh mắt tôi, cậu ta có phần đắc ý: “Ba tớ thưởng cho tớ điện thoại mới đấy, ngầu không? Nè, giúp tớ canh chừng thầy với, để tớ qua nốt ván này.”
Nói rồi, cậu ta tiếp tục chơi hăng say.
“Cậu đang chơi gì vậy?”
“Rắn săn mồi á, cậu chưa chơi bao giờ hả?”
Tôi lắc đầu.
“Thế lát nữa tớ cho cậu chơi một ván.”
Nói rồi, cậu ta cúi đầu chơi tiếp, ánh mắt và biểu cảm thả lỏng một cách mà tôi chưa từng thấy qua.
Khoảnh khắc đó, tôi không kiềm được mà nhìn quanh bốn phía.
Cuối cùng tôi đã hiểu, cái gọi là “phồn hoa” mà trưởng thôn từng nói… là gì.
Rõ ràng chúng tôi mặc cùng một bộ đồng phục, ngồi trong cùng một lớp học, nghe cùng một bài giảng.
Nhưng chúng tôi lại khác nhau đến vậy.
19
Kể từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu học hành chăm chỉ chưa từng có.
Nói thật, trước đây đối với tôi, học tập vốn không phải chuyện quá khó khăn.
Vì vậy tôi đinh ninh cho rằng cấp ba cũng sẽ như vậy.
Không ngờ ngay từ đầu tôi đã bị tụt lại phía sau.
Đáng sợ hơn là các bạn cùng lớp – cha mẹ của họ có người là giáo sư đại học, có người là những nhân vật chỉ thấy trên tivi.
Còn tôi, chẳng là gì cả.
Ngay cả năng lực học tập mà tôi vốn tự hào, ở đây cũng chỉ là “mức bình thường”.
Điều khiến tôi bực nhất là thầy giáo dạy Toán rất hay bỏ qua phần bài giảng.
Đừng nói là những vấn đề cơ bản, thậm chí có những chương mà thầy cho là đơn giản cũng sẽ trực tiếp bỏ qua không giảng.
Học sinh nào không hiểu mà giơ tay hỏi, đều sẽ bị thầy mắng.