Túc Chinh nhanh chóng đón Yến Thanh Đường và Lục Thừa Phong lên trên xe, đầu tiên phải rời khỏi hồ Bạch Sa, tiếp tục đi về hướng Quốc lộ 314, theo như kế hoạch ban đầu đã dự định.
Dọc theo đường đi, bão cát đằng sau quốc lộ như thể đang rượt theo xe của bọn họ. Đương nhiên tốc độ của xe làm sao sánh được với tốc độ của bão cát.
Không bao lâu sau, Yến Thanh Đường nhìn thấy tầm nhìn từ bốn phía đều biến thành màu vàng đất, cát vàng bay rợp trời, đã sắp sửa không nhìn thấy được ánh mặt trời trên đỉnh đầu, chỉ còn thấy được chút ánh sáng tờ mờ ló ra. Xe đi trên đường bị gió thổi rung lay lắc, cứ như mấy tên đàn ông đang say rượu.
Lại qua nửa giờ nữa, gió bụi bay trên đường đã quá mạnh, sắp không còn nhìn thấy được đường đi, mọi người tự giác mở đèn chớp đôi cảnh báo. Cảnh sát giao thông đang duy trì trật tự, các phương tiện tạm thời dừng di chuyển.
Lần đầu tiên Yến Thanh Đường trải qua tình cảnh này, trong lòng có hơi hốt hoảng.
Tuy rằng Túc Chinh vẫn còn ghen tuông trong lòng, nhưng nhìn thấy nỗi bất an của cô, vẫn bình tĩnh an ủi cô: “Bão cát ở Kashgar là chuyện bình thường, bão này đã xem như nhỏ rồi, đoán chừng thêm một tiếng nữa là nó sẽ ngừng.”
“Được rồi.” Yến Thanh Đường thoáng chốc đã bình ổn lại tinh thần, nói với Túc Chinh, “Chúng ta tìm một chỗ nào đó quanh đây ở lại nhé?”
Sau quá trình sống chung mỗi ngày, Túc Chinh đã phát hiện ra từ lâu, Yến Thanh Đường không còn ‘chuyên quyền độc đoán’ như hồi mới đầu quen biết nữa. Cô sẽ hỏi ý kiến của anh, nói chuyện cũng ôn hòa hơn, có thể thấy được cái tính tình Đại tiểu thư không phải lúc nào cũng có.
“Được.” Túc Chinh đáp, “Trước khi xuất phát từ Kashgar, tôi đã xem qua, gần đây có một khách sạn theo chủ đề Con Đường Tơ Lụa 185.”
“Vậy thì chọn nó đi.” Yến Thanh Đường cúi đầu lướt điện thoại đặt phòng khách sạn, “Chọn hai căn là được rồi.”
Yến Thanh Đường vừa mới đặt xong, đột nhiên nhớ ra gì đó, miệng lẩm bẩm: “Còn phải nhắc nhở Lục Thừa Phong, để anh ấy cũng đặt khách sạn này luôn, dù sao cũng đi cùng nhau, đâu thể để cho người ta bị tụt lại phía sau.”
Túc Chinh nghe thấy những lời này, không khỏi nhớ lại khoảng cách giữa Yến Thanh Đường và Lục Thừa Phong lúc nãy ở hồ Bạch Sa, ghen tuông vốn vừa biến mất nay lại dâng lên nồng nàn.
Lúc trước không phải đã nói muốn anh làm bạn trai sao, chẳng nhẽ chỉ là giả dối?
Hay là nói, cô đã sớm lật sang trang mới, dời lực chú ý khỏi người anh, tự nhiên chuyển sang cho Lục Thừa Phong rồi.
Dù cho sự thật là thế, Túc Chinh anh cũng không có gì để mà ấm ức. Dù sao chính miệng anh đã từ chối Yến Thanh Đường đấy thây.
Để đến hiện tại…
Trong lòng anh không hề thấy thoải mái, như kẻ câm ăn phải mướp đắng, có đắng đến mấy cũng không nói nên lời.
Sau khi ở quốc lộ chừng mấy chục phút, bão cát đã nhỏ đi nhiều. Những phương tiện đằng trước đã khởi động chạy bình thường, Túc Chinh cũng khởi động xe, đi về phía khách sạn.
Khi đến khách sạn, trời đã nhá nhem tối.
Yến Thanh Đường gõ cửa phòng Túc Chinh, thấy Túc Chinh đang làm mặt lạnh ra chiều nghiêm túc, cô cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ hỏi: “Anh có đói không?”
Hai phút sau, anh đi đến trước cửa phòng Yến Thanh Đường, gõ cửa phòng.
Yến Thanh Đường mở cửa ngay tức lị, nghênh đón anh đi vào trong.
Trước mặt anh, cô vẫn mang dáng vẻ không chút phòng bị nào, mặc váy ngủ, trong tay đang cầm đồ lót của mình.
Túc Chinh không nhìn cô quá lâu, cũng không nói gì, chỉ là theo thói quen cầm lấy đồ lót trong tay cô, đổ nước rồi nghiêm túc chà giặt.
Yến Thanh Đường lúc này dường như được giải phóng tinh lực, chuyên chú quan sát anh hết nấc, sau đó khó hiểu mà hỏi: “Túc Chinh này, sao anh lại làm mặt lạnh thế?”
Túc Chinh hôm nay quyết tâm thực thi theo phương châm ‘im lặng là vàng’, trong tay là ống, trong lòng là dại, miệng không nói một câu.
Yến Thanh Đường quan sát anh tỉ mỉ, cuối cùng phun ra một câu đầy hàm ý: “Anh đang mặt lạnh chà đồ lót?”
Anh cứ như gặp phải đề khó trong câu từ của Yến Thanh Đường. Rõ ràng trong lòng đang không vui vì chuyện của Yến Thanh Đường và Lục Thừa Phong, thế mà cô chỉ nói mấy câu đã đi vào, tiếp tục làm những chuyện ngày trước vẫn hay làm cho Yến Thanh Đường.
Anh thật sự không có tí nguyên tắc nào.
“Chắc hẳn phải có nguyên nhân chứ nhỉ?” Yến Thanh Đường nhìn thấy nét mặt quái gở của Túc Chinh, nhất thời dở khóc dở cười, “Ai làm anh ấm ức? Khiến anh không vui đến độ này.”
“Không ai làm tôi ấm ức cả.” Túc Chinh phủ nhận, vẫn chà chà qu@n lót, mạnh thì lạnh, biểu cảm thì không thay đổi.
Yến Thanh Đường không nhịn được lấy cái gương hay mang theo bên mình ra đưa đến trước mặt Túc Chinh, nói: “Anh tự mà xem, hai ngày nay biểu cảm của anh đều là mặt lạnh như núi.”
“Tôi ghen cái gì? Liên quan gì đến Lục Thừa Phong?” Túc Chinh cuống quýt phủ nhận, “Tôi đã nói rồi, tôi không có cảm giác gì với cô cả. Chúng ta chỉ có mối quan hệ chủ và vệ sĩ như bao người khác. Vậy nên tôi không cần ghen, cũng không thể ghen được. Còn về phần Lục Thừa Phong, tiện đường trong mấy ngày thôi mà, hai người ở chung như thế nào thì đó là việc riêng của hai người, không liên quan gì đến tôi cả.”
Rõ ràng anh đang chột dạ, Yến Thanh Đường chỉ đoán mò một câu, mà anh lại nói một thôi môt hồi từ nhỏ đến lớn hòng chứng minh bản thân trong sạch.
Lại nhìn Yến Thanh Đường.
Tìm ra được điểm mấu chốt, trên mặt Yến Thanh Đường chỉ còn lại sự đắc ý.
Cuối cùng đã có đột phá trong việc đánh bại phòng tuyến tâm lý của Túc Chinh, cô cần phải triệt để tận dụng thời cơ mới được.
“Không ghen thì không ghen thôi.” Yến Thanh Đường hươ tay, “Vậy anh cứ giặt tiếp đi, giặt xong rồi thì phơi lên giúp tôi.”
“À, đúng rồi.” Yến Thanh Đường nằm trên giường nháy mắt mấy cái, “Lúc anh đi nhớ giúp tôi gọi Lục Thừa Phong, nói tôi có chuyện muốn tìm anh ấy.”
“Bây giờ, kêu anh ta đến phòng cô, thấy hợp lý không?” Bàn tay đang cầm đồ lót của Túc Chinh giơ lên không trung, trong lòng nặng trĩu.
“Có gì mà không hợp lý?” Yến Thanh Đường biếng nhác lật người lại, nhìn về phía anh, “Không phải anh cũng đến đây rồi sao?”