Cô cười khe khẽ: “Chưa bao giờ nghe có chuyện cấp dưới can thiệp vào chuyện tình cảm của cấp trên đấy.”
Cấp trên và cấp dưới, Yến Thanh Đường cũng biết cách định nghĩa thật.
Quan hệ thuê và được thuê lần nữa được nói rõ ràng, trong chớp mắt Túc Chinh đã do dự, nhưng sau đó khi định mở miệng, thật sự anh đã muốn phá vỡ định nghĩa mối quan hệ này.
Nhưng Yến Thanh Đường lại kiễng mủi chân, dùng ngón tay mảnh khảnh che đi đôi môi anh.
“Không muốn nghe anh lầm bà lầm bầm nữa.” Yến Thanh Đường mở toang cánh cửa ra, thể hiện rõ muốn tiễn khách, “Đêm đã khuya, tôi muốn đi ngủ.”
Cô quá xét nét, xét nét đến độ nhìn ra được chút do dự trong nháy mắt kia của Túc Chinh.
Cũng quá thông minh, nhìn ra được trong lòng anh vẫn còn quá đỗi băn khoăn.
Cô tự tay đẩy Túc Chinh ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại. Nhưng khi đứng đằng sau cánh cửa nghe ngóng một hồi, từ cánh cửa cách âm không được tốt lắm cô nghe được anh đã đứng đực ra bên ngoài lâu thật lâu rồi mới quay trở về phòng anh.
Không ai có thể khống chế được bản thân làm điều xấu trước mặt những người cấm dục.
Yến Thanh Đường đã hoàn toàn nắm quyền chủ động, song lại không muốn nói rõ ràng mọi chuyện với Túc Chinh như vậy, thích nhìn thấy anh vô số lần phải giãy dụa trong lòng vì cô, thích nhìn thấy anh chật vật và không thể khống chế được tình cảm khó nói và giữ kiềm chế.
Cô vẫn đang lặp lại một câu, đang nói hoài nói mãi rằng anh nắm cổ tay làm cô đau.
Song anh lại chọn phớt lờ, anh phá bờ kè đập đê nước, dùng một tay kiềm lấy hai tay cô, cúi đầu liều lĩnh hôn lên môi cô, thậm chí còn cắn lấy.
Ngay giây phút hôn lên môi cô, anh đã biết, đây nhất định là mộng.
Vì nếu là hiện thực, anh sẽ không dám tùy ý đường hoàng làm chuyện như thế, càng không có chuyện nổi điên lên phá nát cánh hoa môi của cô, như sói hoang liếm láp khóe môi vươn vết máu thấm ra của cô.
Nhưng anh vẫn mê đắm mê đuối. Mê đắm đôi môi mềm mại như sóng nước dập dềnh của cô, mê đắm trước tiếng thở d ốc và tiếng r3n rỉ làm lay động trái tim, rồi hãm sâu vào trong đó.
“Anh giúp em với, Túc Chinh….” Yến Thanh Đường nũng nịu.
Túc Chinh chậm rãi nhìn về phía cô, thấy cô đang cắn một sợi chun buộc tóc màu đen không biết từ đâu ra, mái tóc xõa rộng ra ngoài.
Mà anh thì không biết tại sao, tay chẳng rảnh chút nào, cách duy nhất để có thể giúp cô đó chính là dùng miệng.
Anh sáp đến gần thật gần, dùng miệng cắn lấy chiếc chun buộc tóc ra, vứt nhẹ sang nơi khác. Sau đó chỉ qua vài giây nhìn cô, lại không nhịn được nữa mà hôn lên lần nữa…..
Đêm đó, Yến Thanh Đường người đã xuất hiện trong giấc mơ của Túc Chinh, không có chút cảm kích nào với hành vi xấu xa của Túc Chinh, mà trái lại còn an ổn chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm ngày kế tiếp.
Sau khi Yến Thanh Đường rời giường, nhìn ra bầu trời thoáng đãng bên ngoài cửa sổ.
Nơi đây trời cao đất rộng, tầm nhìn vô cùng tốt, cô mở cửa ra, duỗi người vươn vai đối mặt với bầu trời đầy sao, tinh thần hăng hái gấp trăm lần, chỉ muốn xuất phát sớm hơn.
Chính xác mà nói, hồ Bạch Sa cũng xem như là nằm trong lòng khu vực huyện Taxkorgan.
Nhưng huyện Taxkorgan rất lớn, nơi mà bọn họ thật sự muốn đi thì còn phải đi tiếp về phía Đông Nam.
Yến Thanh Đường gửi tin nhắn wechat cho cả Túc Chinh và Lục Thừa Phong, hai người gần như đã trả lời cô cùng một lúc, ra là đều tỉnh cả rồi.
Vậy đúng lúc, Yến Thanh Đường trực tiếp hẹn bọn họ cùng đi ăn sáng.
Ba người chạm mặt nhau dưới nhà ăn, Yến Thanh Đường quan sát Lục Thừa Phong vừa mới đi lên trước, vẫn là dáng vẻ nhàn nhã thoải mái như ngày hôm qua.
Sau đó bọn họ đi về phía Túc Chinh, quầng thâm mắt đen sì, tinh thần đượm vẻ mệt mỏi.
“Ngủ không tốt sao?” Lục Thừa Phong hỏi Túc Chinh.
Không những vậy, sau khi tỉnh giấc lúc rạng sáng ba giờ, anh đã không ngủ lại được nữa, hơn nữa chỉ cần nhắm mắt, thì trong mơ tất cả đều là Yến Thanh Đường.
Anh ta vặn hai cái, hũ đào vàng đã được mở nắp.
Không biết tại sao, ánh mắt của Yến Thanh Đường và Túc Chinh đều nhìn về phía anh ta.
Yến Thanh Đường không ngờ Lục Thừa Phong lại chen chân vào, nhưng dù sao thấy anh ta cũng mang ý tốt, nên vẫn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn nhé.”
“Không cần cảm ơn.” Lục Thừa Phong đưa hũ đào cho Yến Thanh Đường, “Không ngờ em còn thích ăn món này, nghe thấy vừa nãy em tìm nhân viên khách sạn lấy nó, anh còn khá bất ngờ đấy.”
Lục Thừa Phong đã sớm có cảm giác, bối cảnh và gia thế của Yến Thanh Đường không tồi chút nào.
Ban đầu lúc nghe thấy họ của Yến Thanh Đường anh ta chỉ thấy khá quen tai, trước khi đi ngủ đã lên tìm kiếm, có thể tìm ra được tên ba và mẹ cô. Sau đó mới biết được, sản nghiệp của gia tộc Yến rất nhiều, và đã có mấy lần hợp tác làm ăn với một vài công ty cũ của anh ta.
Đây là một Đại tiểu thư danh xứng với thực. Nghĩ thôi cũng biết được, từ trước tới nay cô đều sẽ ở trong những khách sạn năm sao cao cấp nhất, hưởng thụ những đại ngộ trên trời, dù là vậy, so với điều kiện sống ở nhà mình, cô cũng đã chịu thiệt thòi rồi.
Nhưng hiện tại điều kiện có hạn, cô thế mà lại ở một khách sạn một đêm hai trăm tệ, cô còn có những sở thích nghe rất đơn giản mộc mạc, ví dụ như đặc biệt dùng đào vàng giá mấy đồng lẻ.
“Chuyện này thì có gì mà bất ngờ?” Yến Thanh Đường dùng nĩa xiên một miếng đào vàng cho vào miệng, “Đến tận bây giờ không phải lúc nào em cũng chuyên ăn đồ mắc tiền.”
Nếu ai đó đơn thuần cho rằng cô làm gì cũng đều lấy tiền tài ra làm thước đo, thấy đắt là mua, thì người đó đã nhìn sai cô.
Cô luôn quan tâm đ ến sở thích, quan tâm bản thân có đang hưởng thụ hay không.
Chẳng qua tiền nhiều thì sẽ đi kèm với chất lượng cũng được nâng cao, để bớt việc cô sẽ tin rằng xa xỉ phẩm sẽ dẫn đến chất lượng tốt.
Cô cũng yêu thích cảm giác thoải mái mà đào vàng ngâm mang lại, nó có mùi thơm nồng của trái cây, so với hoa quả tươi thì càng thêm đặc biệt, hơn nữa cũng ngọt mà không ngấy.
Anh ta vốn chỉ mang ý trêu chọc, muốn kéo gần khoảng cách với Yến Thanh Đường.
Song Yến Thanh Đường nhướng mày, không qúa thích ứng, thậm chí còn có hơi phản cảm: “Anh đừng gọi em như thế.”
Cảm xúc trong tiềm thức của con người thần kỳ thế đấy.
Túc Chinh cũng từng gọi cô như thế, thậm chí là ngữ điệu cũng na ná như Lục Thừa Phong, nhưng cô lại không hề cảm thấy chán ghét chút nào.
“Được rồi, anh chỉ gọi em là Yến Thanh Đường thôi.” Tuy rằng Lục Thừa Phong có hơi xấu hổ, nhưng lại không tức giận với Yến Thanh Đường.
Anh ta không thể giận nổi cô, chỉ riêng việc nhìn thấy Yến Thanh Đường là sẽ không một ai cam lòng trách móc cô, dù cho tính tình cô quả thật rất khó ở, rất khó chiều.
Mọi người đều lặng lẽ cưng chiều cô, bao dung vô hạn với cô.
“Ầy, căn cước của em đâu rồi?” Yến Thanh Đường ăn được một nửa, đột nhiên sực nhớ ra hành trình tiếp theo của mình cần phải dùng đến căn cước, bèn lục lọi túi quần phải của mình.
Đây là nơi mà cô đã nghĩ mình cất căn cước sau khi dùng xong vào lần trước, nhưng lục lọi mãi, thậm chí còn lục cả túi bên trái mà vẫn không tìm thấy.
“Có thể em để chỗ nào khác rồi không? Nghĩ kỹ lại xem sao.” Lục Thừa Phong cũng sốt ruột thay cho cô.
Lục Thừa Phong không làm mất thẻ căn cước như Yến Thanh Đường, chẳng qua là anh ta đang cố ý kiểm tra độ nhạy bén của Túc Chinh đến đâu.
“Anh không nghĩ kỹ lại thêm sao?” Lục Thừa Phong không chịu bỏ qua, “Căn cước của tôi đã từng xuất hiện trước mặt anh rồi đó.”
Yến Thanh Đường không khỏi nở nụ cười, nói với Lục Thừa Phong: “Thôi được rồi, anh ấy cũng có phải kè kè mãi bên cạnh anh đâu, không nhớ được là chuyện bình thường mà.”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Túc: không nhưng thằng em này ngu thật hay giả ngu vậy..