Túc Chinh cứ lẳng lặng dựa vào lồ ng ngực Yến Thanh Đường như thế, như một con dã thú chịu kích thích đã tìm được chốn chở che an lòng, từng chút từng chút được trấn an, khôi phục lại tinh thần.
Yến Thanh Đường siết chặt tay anh, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng anh. Anh không muốn nói, vậy cô sẽ không hỏi thêm nữa.
Sau khi về lại khách sạn, Túc Chinh đã hoàn toàn dịu cảm xúc.
Bấy giờ Yến Thanh Đường mới yên tâm, quét thẻ đi vào phòng mình, cô đi tắm trước để gột rửa hết những mệt mỏi trên người.
Sau khi nằm xuống, Yến Thanh Đường nhận được một tin nhắn mà Túc Chinh gửi tới: “Cảm ơn.”
Con người luôn luôn có thời điểm yếu ớt, Yến Thanh Đường hiểu được anh đang nói gì, chỉ trả lời anh bằng một câu đơn giản: “Đừng khách sáo.”
Bọn họ chủ yếu là muốn đến huyện Taxkorgan, từ nội thành Kashgar đến huyện Taxkorgan ước chừng ba trăm km, lái xe khoảng năm tiếng, giữa chừng có thể đi ngang qua Hồ Bạch Sa, có thể chơi một lát.
Theo như Túc Chinh giải thích, miền Nam Tân Cương vào tháng Ba tháng Tư sẽ thường có bão cát, vài ngày trước ở Kashgar đã xảy ra bão cát, khiến cho cả bầu trời xám xịt và đầy cát vàng. Bọn họ đến đây hai ngày, chỉ có thi thoảng là thời tiết tốt hơn.
Nhân lúc thời tiết không tệ lắm, bọn họ quả thật nên nắm bắt cơ hội nhanh chóng lên đường, tránh cho sau đó sẽ gặp phải bão cát, làm mất đi cảnh sắc ở hồ Bạch Sa.
Vậy là Yến Thanh Đường đẩy nhanh thời gian lên đường, chuẩn bị đến giữa trưa sẽ đi.
Buổi sáng, cô đến chợ vải trong thành phố để mua vải lụa Etles, sau đó lại đi tìm chỗ nhận may váy theo yêu cầu.
Yến Thanh Đường chậm rãi lựa hoa văn và màu sắc mà mình thích. Cô mua đồ sẽ không có thói quen mặc cả, toàn bộ chỉ là mua theo sở thích của mình.
Các chủ quán nói tiếng phổ thông rất bình thường, Yến Thanh Đường nghe mà không hiểu lắm, Túc Chinh đứng bên cạnh phiên dịch, khơi thông mấy chi tiết lặt vặt linh tinh như ‘có thể giặt nước được hay không’, trừ chuyện đó ra, còn thuận tiện giúp cô trả giá.
Yến Thanh Đường nhanh chóng lựa chọn được ba bốn loại màu, trước tiên cô lấy một dải vải lụa Etles màu xanh da trời, hỏi ý kiến của hai người: “Đẹp không?”
Yến Thanh Đường không khỏi hừ một tiếng: “Anh còn không nhìn tôi, nói như vậy là chiếu lệ cho có đấy à. Vẫn là Lục Thừa Phong trả lời tôi nghiêm túc hơn.”
Dứt lời, cô không nhìn Túc Chinh nữa, mà cả đoạn đường sau đó chỉ đi cùng với Lục Thừa Phong.
Yến Thanh Đường mua hết tất cả những loại vải mà mình đã chọn, sau đó mang nó đến tiệm may trong chợ.
Sợ rằng chênh lệch tuổi tác sẽ dẫn đến thẩm mỹ khác nhau, Yến Thanh Đường tự động bỏ qua những tiệm may có chủ là người từ trung niên trở lên, cuối cùng chọn một cửa tiệm do một bà chủ trẻ mở.
Sau khi câu thông mới biết được, để may được váy thì cần đến vài ngày, Yến Thanh Đường bèn thêm wechat với cô ấy, gửi địa chỉ của mình ở Thượng Hải, sau đó lại tán gẫu chi tiết trên wechat một hồi.
Từ tiệm may đi ra, ba người bàn về kế hoạch xuất phát rồi về thẳng khách sạn.
Hai người Yến Thanh Đường và Túc Chinh thu dọn đồ đạc rất nhanh, Túc Chinh đi đến phòng của Yến Thanh Đường tụ họp cùng cô, nhìn thấy cô trầm lặng hơn bình thường, cúi đầu nhìn điện thoại không biết đang làm gì, vừa bấm máy vừa cười.
Túc Chinh hỏi, cô mới đáp: “Tôi đang nói chuyện phiếm với Lục Thừa Phong.”
“Ồ.” Túc Chinh hờ hững lên tiếng, sắc mặt không thay đổi, nhưng cảm xúc trong lòng đã dời sông lấp biển đến nơi.
Cô và Lục Thừa Phong quen biết nhau không bao lâu, thế mà đã nhiệt tình tán gẫu như vậy rồi, nom còn không có thời gian để ý đến anh.
Túc Chinh thật vất vả để đè nén cảm xúc, cầm theo vali của cô đi ra ngoài, lại nghe thấy cô ngăn cản: “Chờ thêm năm phút nữa, Lục Thừa Phong vẫn chưa xong.”
“Yến Thanh Đường, sao cô không mời luôn anh ta ngồi cùng xe với chúng ta đi?” Túc Chinh hỏi lại.
“Tôi cũng từng suy xét qua.” Yến Thanh Đường rất là nghiêm túc đáp, “Dù sao sau đó anh ấy cũng phải đến Tây Tạng, nên là anh ấy cũng cần phải thích nghi với việc tự lái xe. Hơn nữa chỗ ngồi đằng sau của chúng ta có hơi chật chội, ngồi sẽ không quá thoải mái đâu? Đúng chứ?”
“Đúng…” Túc Chinh nhất thời không nói gì.
Cô thì lo lắng chu toàn, một lòng suy nghĩ cho Lục Thừa Phong, thậm chí việc liên quan như chỗ ngồi đằng sau không thoải mái cũng đã suy xét qua luôn rồi.
“Được rồi, anh ấy thu dọn xong đã xuống lầu rồi.” Yến Thanh Đường nhìn tin nhắn, “Chúng ta cũng xuống thôi.”
Vừa dứt lời, Yến Thanh Đường cảm giác hai tay cầm vali hành lý của Túc Chinh như đang nghẹn một luồng khí, đột nhiên bước nhanh như bay, đi thẳng về phía thang máy.
Trong bãi đỗ xe, hai xe tụ họp.
Sau khi khởi hành, Túc Chinh và Yến Thanh Đường đi đằng trước dẫn đường, Lục Thừa Phong theo sát ở đằng sau.
Bọn họ đi theo quốc lộ 314, quốc lộ này xuyên qua Dãy núi Pamir, là Đường cao tốc Karakoram, còn có tên gọi là Đường cao tốc Hữu nghị Trung Quốc-Pakistan, là đường cao tốc xuyên biên giới do Trung Quốc và Pakistan hợp tác xây dựng trong 13 năm. Nó được mệnh danh là ‘kỳ quan thứ tám của nhân loại’, cũng được gọi là ‘con đường mạo hiểm nhất’.
Cách ô cửa kính, Yến Thanh Đường nhìn từng ngọn núi phủ đầy tuyết trắng xoẹt qua, là núi Muztagata được mệnh danh là ‘cha của các sông băng’, ngồi ngay ngắn trên đỉnh dãy núi, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng trên đỉnh dường như gần trong gang tấc, tráng lệ đến động lòng người. Thi thoảng còn có động vật hoang dã nhảy ngang qua đường quốc lộ, vậy nên xe chạy cũng không nhanh lắm, cần phải duy trì sự chuyên chú mọi lúc.
Trên đồng cỏ phủ đầy tuyết, trâu dê đi thành đàn. Còn có một con lạc đà hai bướu, đang thong dong rề rà đi về phía họ.
Đó là một con lạc đà toàn thân cực kỳ sạch sẽ, ánh mắt mượt mà đang mở to ra nhìn về phía của Yến Thanh Đường.
“Chỉ có một mình nó, sẽ không thấy cô đơn ư?” Yến Thanh Đường nghịch máy ảnh, lại thuận miệng hỏi.
Túc Chinh nâng nâng mi, ý bảo cô nhìn về phía bên phải, Yến Thanh Đường vọng ra xa, từ xa xa có ba bốn con lạc đà đang đi về phía bọn họ, dường như chúng cũng đang nhìn Yến Thanh Đường chăm chú.
Lục Thừa Phong đằng sau xe cũng rất hưng phấn, mở cửa kính xe xuống cũng đang nhìn lạc đà, còn vẫy vẫy tay với Yến Thanh Đường: “Con này nó thích em lắm đó, cứ vây quanh em mãi không đi.”
“Còn có mấy con kia cũng đang tới đây.” Lục Thừa Phong chỉ vào cách đó không xa, cười nói: “Yến Thanh Đường, trên đời này sẽ không có ai không thích em.”
“Cũng không chắc.” Yến Thanh Đường quay đầu lại, đáp một câu, còn liếc mắt nhìn sang Túc Chinh bên cạnh.
Có thể xem như một lời nhắc khéo? Có phải Yến Thanh Đường đang ám chỉ lời từ chối của anh với cô vào tối hôm đó hay không?
“A! Túc Chinh! Anh mau đóng cửa kính xe lại!” Đúng lúc này, Yến Thanh Đường hét to lên.
Túc Chinh quay đầu nhìn thấy bên phía Yến Thanh Đường, có một con lạc đà đúng thật là đang há mồm liếm lên cửa kính xe, cảnh tượng đúng thật là không đành lòng nhìn thẳng.
“Đi thôi đi thôi.” Yến Thanh Đường vùi đầu thúc giục, “Tôi thấy vẫn nên duy trì khoảng cách thì mới thấy đáng yêu.”
Chiếc việt dã lần nữa lên đường, khi độ cao so với mực nước biển ngày một lên cao, chân ga càng đạp khó hơn, lượng dầu tiêu hao cũng không ngừng tăng lên.
Lúc đến hồ Bạch Sa, có thể cảm nhận trực tiếp thời tiết lạnh đến độ nào. Sau khi đi vào khu thắng cảnh, Yến Thanh Đường mặc thêm một chiếc áo lông, còn Túc Chinh cũng mặc thêm một chiếc áo khoác gió.
Yến Thanh Đường phát hiện phong cảnh tự nhiên của Tân Cương, thực ra phụ thuộc nhiều vào thời tiết ngay lúc đó. May mắn như hôm nay, màu nước trên mặt hồ đẹp đến độ tưởng như giả, xanh biêng biếc.
Bên hồ có rất nhiều dân bản xứ đang chăn bò Tây Tạng, cùng với đó, trong không khí còn thoáng có mùi phân bò thoang thoảng.
Yến Thanh Đường sợ đạp trúng phân bò nên cứ phải đi đường vòng. Sau khi tìm ra được một nơi trống trải, liền cầm máy ảnh lên chuyên tâm chụp phong cảnh.
Lục Thừa Phong cũng đi đến xem, thấy cô cứ mãi chụp cảnh thì chủ động hỏi: “Người đẹp như vậy, không định chụp một tấm ảnh tự sướng để làm kỷ niệm ư?”
“Cũng có lý.” Yến Thanh Đường tháo máy ảnh ra khỏi cổ, theo bản năng nhìn về phía Túc Chinh, đoạn sau lại thay đổi ý định, trực tiếp đưa cho Lục Thừa Phong, “Vậy anh giúp em chụp ảnh nhé?”
Lục Thừa Phong cười cười: “Chủ yếu là do em đẹp, cảnh đẹp mà người còn đẹp hơn, nên đương nhiên là ảnh chụp ra sẽ đẹp rồi.”
Anh ta dẻo mồm thật đó.
Túc Chinh đứng cách đó không xa, nhìn thấy hai tay Yến Thanh Đường gần như quấn lấy hai tay đang cầm máy ảnh của Lục Thừa Phong: “Em cũng chụp cho anh một tấm nhé, cảm giác anh siêu ăn ảnh đó.”
Túc Chinh nhìn vài lần, không chịu được nữa, xoay người bước đi, muốn quay trở lại xe.
Ở phía sau anh, hai người kia lại đang xem ảnh chụp, Lục Thừa Phong nói cảm ơn với Yến Thanh Đường.
Lục Thừa Phong nghĩ rằng cô muốn chụp những chú diều hâu đột nhiên bay xẹt qua mặt hồ, song lại thấy cô thay đổi phương hướng, nhắm thẳng vào bóng dáng của Túc Chinh.