Độc Phụ

Chương 10



Năm đó là ta đem theo đôi vòng tay hồi môn đem bán lấy vốn, bắt đầu bằng việc buôn trà mà có được đồng bạc đầu tiên. Sau này dần dần mua cửa tiệm, lập sản nghiệp, từng bước một đi đến hôm nay.

 

Hứa mẫu từng toan tính muốn nuốt sạch ta, ta há lại không có lòng phòng người?

 

Từng khoản, từng sổ, đều ghi chép rõ ràng. Những năm qua, nhà họ Hứa chẳng có lấy một hạt gạo tự kiếm, từ ăn uống đến mặc dùng, đều dựa vào bạc của ta.

 

Luật pháp Đại Sở có ghi: Sau khi hòa ly, vợ được quyền mang theo toàn bộ hồi môn, cùng toàn bộ doanh thu phát sinh từ hồi môn đó.

 

Ngay từ lúc mở cửa tiệm, ta đã học cách đi một bước nhìn ba bước. Ta không vì hại người, chỉ vì bảo vệ chính mình.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta có thể không thắng, nhưng tuyệt không thể bại.

 

Hứa Lâm Xuyên câm miệng không nói được gì.

 

Trơ mắt nhìn ta dọn sạch nhà họ Hứa, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

 

“Có mang đi được thì sao? Giữ được mới là bản lĩnh. Xem ngươi hạng nữ nhân mang tiếng nhơ nhuốc, lấy gì mà đấu với ta?”

 

Một tiện phụ thì lấy gì?

 

Cũng chỉ là lòng dạ Bồ Tát, thủ đoạn Kim Cương, trong d.a.o không m.á.u mà trả đủ từng món nợ cũ.

 

Ta đâu có hứa là lấy xong thư hòa ly thì sẽ giúp các ngươi che đậy tai tiếng?

 

Chỉ sau một đêm, chuyện xấu nhà họ Hứa đã truyền đi khắp chốn, xôn xao khắp kinh thành.

 

Đợi đến khi Hứa mẫu tỉnh lại, thì đã quá muộn.

 

Để bịt miệng người đời, bà ta bị tộc trưởng họ Hứa ép phải dọn lên trang trại sống ba năm.

 

Thất vọng cùng cực, bà ta tức giận mắng:

 

“Ba đứa các ngươi, sao lại không bằng nổi một ngón tay của nàng ta? Bị nàng ta tính kế cũng đành, đến cả sản nghiệp cũng bị vét sạch. Ta sống có ích gì nữa!”

 

Hứa Thanh Như lạnh lùng đáp:

 

“Nếu mẫu thân không làm chuyện ô uế, chúng con cũng chẳng bị liên lụy đến nước này.”

 

Một câu như cú đánh giữa đỉnh đầu, Hứa mẫu lập tức phun ra một ngụm m.á.u tươi.

 

“Cái mưu độc của nó, các ngươi đến giờ còn chưa nhìn thấu, thật khiến ta đau đớn tận tim gan!”

 

“Đi! Gọi nàng ta đến đây, ta muốn gặp nàng một lần!”

 

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, ôm lấy chút tình nghĩa mấy năm qua để ép ta đến gặp một lần cuối.

 

Người tính toán trăm đường cuối cùng cũng chỉ là chó cùng rút giậu, ta vui lòng nhìn nàng sa cơ thất thế.

 

Nên ta đã đi.

 

Nhưng không ngờ, lại bị nàng đ.â.m cho một nhát chí mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

17

 

Ánh đèn dầu lay động, chiếu lên gương mặt giả nhân giả nghĩa của lão phu nhân họ Hứa, làm nó càng thêm vàng vọt, héo úa.

 

Bà ta bưng chén canh, liếc ta một cái:

 

“Là ngươi làm, phải không?”

 

Ta không phủ nhận.

 

“Ta là người làm ăn, chuyện gì cũng phải rành rọt rõ ràng. Dù bà làm ta tổn hại chỉ một hào, ta cũng phải tính mà đòi lại cho đủ.”

 

“Thay vì trách ta ra tay độc ác, chi bằng trách con cháu của bà quá bất tài, để ta một đòn đánh trúng tử huyệt.”

 

Lão phu nhân giận đến toàn thân run rẩy, đôi mắt vốn luôn giả vờ hiền hậu giờ đầy hận ý, gắt gao nhìn ta:

 

“Bao nhiêu năm nay, ta thật đã xem thường thủ đoạn của ngươi.”

 

“Nhưng thì đã sao? Chẳng lẽ ngươi tưởng, chỉ nhổ được ta – bà già này – là xem như thắng cuộc?”

 

Ta khẽ lắc đầu:

 

“Bao năm qua ta bận rộn làm ăn, quản giáo con cháu nhà bà không được bao nhiêu, cứ ngỡ chúng sẽ có chút tiến bộ. Nào ngờ lại bị bà nuôi dạy thành lũ lòng lang dạ sói, chẳng ra thể thống gì.”

 

“Cái gai độc như bà bị nhổ đi, đám phế vật kia không bạc không tiền, không làm nên trò trống gì, chỉ sợ bị đày lên trang trại này là cả đời không ngóc đầu lên nổi.”

 

“Hoặc giả, sau này bà c.h.ế.t gục ở nơi này, đến một người nhặt xác cũng chẳng có.”

 

Choang!

 

Chén canh bị ném xuống ngay dưới chân ta, vỡ tan thành từng mảnh. Bà ta thở hổn hển, giận dữ nguyền rủa:

 

“Ả tiện phụ kia! Nể tình mẹ con mà bao năm nay ta cùng ngươi giả vờ diễn trò hiền mẫu hiếu nữ, đến hôm nay mới nhận ra, ngươi là rắn độc, tâm địa hiểm ác vô cùng!”

 

Bà ta bỗng nở nụ cười quái dị:

 

“Ngươi tưởng mình thắng rồi sao?”

 

“Con cái ta vẫn nắm trong tay tiền đồ. Dù không có sản nghiệp bạc tiền của ngươi chống lưng, sống cần kiệm vài năm cũng không đến mức khổ. Còn ngươi thì sao?”

 

“Cha mẹ chếc, không con không cái, thân thể lại tổn thương, mang tiếng xấu khắp nơi, ngươi muốn gả cũng chẳng ai dám cưới. Chỉ có thể sống cả đời như kẻ cô quả, đơn độc suốt kiếp.”

 

Bà ta muốn thấy ta phẫn nộ, giận dữ, nhưng ta chỉ ung dung nhún vai:

 

“Cô quả mà giàu sang, không phải hầu hạ kẻ già, chẳng phải lo lắng chuyện phu quân, chẳng phải sống tự do tự tại hơn thiên hạ sao?”

 

“Bà không lo con gái không lấy được chồng thì thôi, giờ nên lo con trai bà mới đúng. Cả kinh thành giờ ai chẳng mắng đứa tú tài nhà bà là kẻ vong ân phụ nghĩa, bạc đãi thê tử.”

 

“Sự kiêu ngạo của bà đấy, giờ đã rơi tõm vào bùn, dính đầy ô nhục.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com