“Các ngươi… các ngươi rõ ràng biết sau khi hòa ly, nàng sẽ mang đi phân nửa gia sản, vì sao chỉ lo cho mình? Chẳng lẽ tiền đồ của đại ca ta không phải là tiền đồ sao!”
Ánh mắt Hứa Thanh Như lóe lên, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Dù sao cũng là nàng tự mình gây dựng, liên can gì đến huynh. Huynh đã có chân tình, đã lập gia thất nơi tỉnh thành, cái gì cũng muốn, chẳng phải quá tham lam rồi sao.”
Hứa Hạc Xuyên cũng phụ họa:
“Còn hơn để tỷ tỷ không gả được, ta mất suất vào kinh học tập, đại ca huynh… làm trò cười cho thiên hạ đi!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hứa Lâm Xuyên hít sâu một hơi, vừa nâng bàn tay run rẩy, quản gia liền hô lớn:
“Phu nhân, đã bắt được tên trộm rồi!”
Kẻ bị vu là lẻn vào viện ta – Tiểu Vũ – say mềm trong chuồng ngựa, bị quản gia kéo đến trước mặt mọi người:
“Nói ta cùng hắn tư thông? Ta không cần tự minh oan, cứ giao quan phủ, để khẩu cung chứng minh thanh bạch cũng được.”
“Không được!”
Lúc này, Hứa Lâm Xuyên – người làm điều khuất tất – đã cuống lên.
Một tiếng gào giận, các trưởng bối trong họ Hứa sao còn chưa hiểu rõ cục diện?
Là nhà họ Hứa muốn bôi nhọ ta, hãm hại không thành, lại bị ta phản đòn, đánh cho tan tác!
Ai nấy sợ bị lửa bén lông mày, vội vàng khuyên Hứa Lâm Xuyên hoặc là hòa ly trong thể diện, đường ai nấy đi, hoặc là tự gánh hậu quả, đừng làm ô danh dòng họ Hứa.
“Một tuần trà sau, người của ta sẽ đến nha môn. Nay đuổi theo, còn có thể vãn hồi.”
Ta ném xuống một câu nặng nề cuối cùng, đập thẳng vào sự do dự của Hứa Lâm Xuyên.
“Nước xa không cứu được lửa gần. Dù nhạc phụ ngươi có một tay che trời, qua đêm nay, ngươi cũng chỉ còn tiếng mưu hại thê tử, thân bại danh liệt.”
Ánh mắt Hứa Lâm Xuyên co rút:
“Được, ta đồng ý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc võ sinh kia bị kéo ra ngoài, Hồng Diệp mới nhẹ nhàng cong khóe môi nhìn ta.
Người tỉnh táo sao có thể say đến như thế?
Ít nhất, khi chính xác lẻn vào sân viện của ta, lúc bị ta đánh gãy hai xương sườn, hắn vẫn còn tỉnh táo.
Sau đó, hắn đã khai rõ âm mưu độc ác của ba huynh muội nhà họ Hứa, rồi bị Hồng Diệp đánh ngất, kéo ra chuồng ngựa bỏ đó suốt đêm, mãi đến khi rót đầy bụng rượu mới bị lôi ra.
Đều là bỏ tiền ra làm việc, nhưng nhà họ Hứa keo kiệt, chỉ bỏ ra năm mươi lượng thuê một võ sinh.
Không giống ta, vung tay một cái, một ngàn lượng mua đứt nửa đời sau của Chu Tam.
Gánh hát nhà ta diễn tuồng thật khéo, mỗi màn đều trọn vẹn như thật.
Giữa lúc tranh đấu ồn ào, người bị nhốt trong nhà củi sớm đã được Hồng Diệp thả ra, giờ này chắc đã ra khỏi thành, cầm một tờ ngân phiếu, sống nốt nửa đời bình an.
Mục đích đã đạt, ta đối mặt với ánh mắt căm hận của ba người họ, phất tay áo nói:
“Dọn nhà!”
16
Mới chỉ qua một đêm, nhà họ Hứa đã bị dọn sạch không còn gì.
Tảng sáng, Tống Minh Nguyệt lén lút quay về từ khách điếm, vừa bước chân vào cửa đã thấy bình phong nàng yêu thích, giường có lan can nàng thường nằm cũng bị người khiêng đi sạch. Ngay cả tổ yến nàng giấu trong tủ cho đôi con ăn, cùng chăn gấm nàng thường dùng, cũng bị cướp sạch chẳng còn.
Nàng quên cả thể diện, quên cả dáng vẻ đoan trang tiểu thư, như kẻ điên lao ra chặn trước mặt Hồng Diệp, gào lên:
“Đặt xuống! Đặt hết xuống cho ta! Ai cho các ngươi động vào đồ của ta!”
Hồng Diệp thản nhiên giang tay cười nhẹ:
“Mấy món này đều là sản nghiệp hồi môn của tiểu thư nhà ta. Cũng không đến nỗi lấy chồng rồi còn chiếm luôn cả hồi môn người ta chứ?”
“Còn nữa, ngươi dắt theo hai đứa nhỏ ăn nhờ ở đậu nhà tiểu thư ta, đây là sổ nợ, nhớ mà bồi thường. Quan gia tiểu thư gì mà sống chẳng khác chi hạng vơ vét cơm thừa canh cặn.”
Một tờ giấy bị quăng thẳng vào mặt Tống Minh Nguyệt, khiến nàng mất hết thể diện.
“Sao nhà họ Hứa lại đến nỗi không còn gì? Không thể nào! Nhất định là tiện phụ đó giở trò ma quỷ!”
“Nàng ta lấy đâu ra sản nghiệp lớn đến thế? Còn chẳng phải nhờ vào thế của nhà họ Hứa ta dựng nên! Ta đã báo quan rồi, tội ngang nhiên cướp đoạt nhà dân, sẽ bị bắt giam đánh trượng. Ký Như Lan, ngươi nghĩ cho kỹ!”
Ta làm ra vẻ vô tội:
“Cướp đoạt? Không có chuyện đó. Chúng ta chỉ mang theo những thứ thuộc về mình mà thôi. Đây, sổ sách và danh mục đều đầy đủ, ngươi cứ xem kỹ đi.”