Sắc mặt bà ta lập tức đại biến, chỉ tay vào ta, gào lên chửi rủa:
“Ả tiện nhân! Quả nhiên lòng dạ độc ác! May mà Minh Nguyệt thông minh, sớm hại ngươi tuyệt tử tuyệt tôn!”
Toàn thân ta chấn động, giọng nghẹn lại:
“Bà nói gì?”
18
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cuối cùng, bà ta cũng thấy được vẻ sụp đổ hiện rõ trên gương mặt ta, đắc ý vô cùng, cười rạng rỡ:
“Ngay tháng sau khi Lâm Xuyên ngã xuống nước, ta đã nhận được thư của nó. Nó cùng Minh Nguyệt thành thân, sinh con, mượn cái chếc giả để thoát thân, định thả ngươi trở về. Nhưng ta không đồng ý.”
“Ngươi trong ngoài đều khéo, giúp ta và đôi nhi nữ tiết kiệm không ít phiền toái, một móng vuốt kiếm tiền miễn phí, ta dùng quen tay rồi.”
Nụ cười của bà ta càng thêm sâu độc:
“Minh Nguyệt không chịu, gây ầm lên. Vậy nên, để nàng ta yên tâm, ta đã chuẩn bị cho ngươi một bát thuốc tuyệt hậu.”
“Thuốc do Thanh Như sắc, Hạc Xuyên bưng. Khi đó ngươi cảm động biết bao, lệ rơi đầy mặt, còn cảm tạ chúng ta trăm phần yêu thương.”
Toàn thân ta lạnh toát, bàn tay siết lấy tay áo nổi đầy gân xanh:
“Độc ác đến thế, bà không sợ nhà tan cửa nát, sống không bằng chếc sao?”
Bà ta bật cười ngửa cổ, cười đến run rẩy cả người:
“Báo ứng? Báo ứng chẳng phải là song thân ngươi mắt nhìn chẳng xa, dùng quản gia và nha hoàn ta phái tới, để rồi từng bát thuốc độc khiến cả hai bệnh chếc trên giường sao?”
“Báo ứng chẳng phải là ngươi trắng tay, bị tiếng xấu ta tung ra trói buộc nửa đời người?”
“Báo ứng chẳng phải là ngươi tận mắt nhìn con cái ta từng bước lên cao, còn ngươi thì già nua cô quạnh, chẳng còn gì cả?”
Ta không thể nhẫn nhịn hơn nữa, một tay bóp chặt lấy cổ bà ta, muốn bà ta phải đền m.á.u trả máu!
Nhưng Hồng Diệp ngăn ta lại, chỉ về phía con d.a.o găm mà lão phu nhân cố ý để trên bàn:
“Mạng tiện nhân ấy mà đổi lấy cả đời của tiểu thư, không đáng!”
Ta giận đến toàn thân run rẩy, bàn tay vẫn siết chặt cổ bà ta, nhìn khuôn mặt già nua của bà ta dần trở nên trắng bệch…
Bà ta không hề giãy dụa, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên mà châm chọc nhìn ta khốn cùng.
Bà ta cười nhạo ta thua sạch, đến phút cuối cũng bị tính kế để mang danh sát nhân, vô tình giúp con cháu bà ta trở mình rửa sạch tội danh.
Nhưng ta, cuối cùng cũng buông tay.
“Ta là độc phụ, sao có thể làm đúng ý ngươi được chứ?”
Mang theo giá lạnh toàn thân bước ra khỏi cửa, phía sau bà ta ho khan mà gào lớn:
“Hôm nay ngươi không giếc ta, sau này sẽ không còn cơ hội đâu! Ta nguyền ngươi tuyệt tử tuyệt tôn, cha mẹ chếc thảm—giếc ta đi! Ngươi là đồ ngu! Mau giếc ta đi!”
Bà ta không chịu nổi sự cô quạnh nơi trang trại, chỉ mong sớm được chếc.
Nhưng nếu bà ta chếc trong tay ta, theo luật pháp Đại Sở, toàn bộ sản nghiệp và cả mạng ta đều phải đền cho ba đứa con của bà ta.
Lấy cái mạng hèn mọn đó mà đoạt sạch mọi thứ của ta?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà ta nghĩ nhiều rồi.
19
Ba ngày sau, lão phu nhân nhà họ Hứa bị đưa lên trang trại.
Sắc mặt bà xám ngoét, toàn thân mệt mỏi tột độ, nhưng vẫn không quên vênh váo sai khiến người khác:
“Hôm nay ta mệt, không tụng kinh. Bất luận là ai cũng đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi.”
Rầm!
Cửa phòng bị đóng sập lại.
Bà ta vừa xoay người…
“Lại gặp nhau rồi!”
Ta cười lạnh, cong môi, giơ tay khẽ vẫy bà ta.
Bà ta sợ đến hồn phi phách tán, vội xoay người mở cửa.
Nhưng cánh cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài.
Bà ta đập cửa điên cuồng, vô ích.
“Chạy gì chứ? Ta đâu có định giếc ngươi.”
Ta vỗ tay một cái, Hồng Diệp từ phía sau bưng ra một cái mâm.
“Lễ vật của ngươi, mở ra mà xem!”
Toàn thân bà ta run rẩy, cố gắng trấn định:
“Trang trại này toàn là thân thích của quan lại quyền quý. Ngươi dám làm càn ở đây, không sợ mất mạng sao?”
Hồng Diệp phì cười một tiếng:
“Bà già này thật nực cười! Bằng tuổi này rồi mà vẫn chưa hiểu câu ‘có tiền sai khiến được cả ma quỷ’ ư?”
“Cả viện này người đều đi gói bánh chẻo, ăn chè đá hết rồi, ai rảnh mà quan tâm sống chếc của một bà già?”
“Bóc ra!”
Hồng Diệp quát lớn, khiến bà ta giật b.ắ.n người.
Run rẩy vén mảnh vải phủ trên mâm, chỉ trong chớp mắt, cả thân mình bà ta ngã bệt xuống đất, thở dốc dữ dội.
Ta cúi người nhìn nỗi kinh hoàng và hoảng loạn trong mắt bà ta, khóe môi cong lên:
“Đây chính là quản gia và nha hoàn mà ngươi từng ‘tặng’ cho phụ mẫu ta. Hôm nay, ta đem trả lại cho ngươi.”
Hai chiếc đầu người còn đẫm m.á.u được đặt ngay trước mặt bà ta, khiến bà sợ đến mức không còn chỗ mà trốn.
“Ta nói bừa thôi… ngươi đừng hù ta…”
“Cầu xin ngươi, ta thật sự không hại ai cả, nhất thời ăn nói hồ đồ thôi, ngươi đừng để bụng…”
“Ta sai rồi, ta giúp ngươi! Ta giúp ngươi giành lại ngôi chính thất, ngươi...”