Đế Phất Y sửng sốt, ngước mắt nhìn nàng. Sau một lúc lâu hắn mới mỉm cười: "Tích Cửu, không ngờ ngươi lại có giác ngộ như vậy. Vậy thì ta hỏi ngươi, nếu như có một ngày ngươi ngồi ở trên vị trí này của ta, nếu như thân nhân của ngươi hay bằng hữu của ngươi, thậm chí linh sủng của ngươi làm chuyện gì đó khiến người oán trời giận, ngươi sẽ làm thế nào?"
Cố Tích Cửu choáng váng.
Đại nghĩa diệt thân là một cụm từ hay, nhưng có mấy người đương quyền thật sự có thể làm được chuyện này?
Đế Phất Y nhìn nàng, cũng không thúc giục nàng.
Cố Tích Cửu trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Có lẽ ta không thể công chính liêm minh giống như Bao Thanh Thiên, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để kiềm chế những người bên cạnh ta, để bọn họ không làm điều gì đại ác."
"Nếu như không kiềm chế được thì sao? Ngươi cũng biết quyền lực là thứ được thổi phồng không có giới hạn, luôn có người không cưỡng lại được sự cám dỗ mà làm những chuyện sai trái. Nếu người bình thường làm chuyện sai trái thì không sao. Nhưng, nếu ngươi là người chưởng quản Thiên Đạo, ngươi quá bất công thì có khả năng sẽ bị trời phạt, và khiến thế giới này hoàn toàn đảo lộn...... Tới lúc đó, ngươi sẽ vì cứu người thân của mình mà đồng quy vu tận với thế giới này, hay là sẽ đại nghĩa diệt thân để thế giới này tiếp tục vận chuyển bình thường?"
Sau khi Cố Tích Cửu trầm mặc một lúc lâu thì ngẩng đầu nhìn hắn: "Vị trí của ngươi...... đã cao tới trình độ này ư? Những gì ngươi đã nói, dường như là chuyện chỉ có ở vị trí của thánh tôn mới có khả năng xảy ra. Ngươi là thánh tôn ư?"
Đế Phất Y không ngờ nàng sẽ nghĩ tới điều này, hơi sững người một chút, lắc đầu: "Ta không phải là hắn......"
Hắn lại cười cười: "Hắn gánh quá nhiều trách nhiệm, quá nặng nề, quá mệt mỏi......"
Hắn khẽ thở dài một hơi: "Thần, chú định là cô độc, hắn không thể quá quan tâm tới vật gì, quá quan tâm tới một người, bởi vì những thứ đó sẽ trở thành điểm yếu của hắn...... trở thành thứ để kẻ ác đối phó với hắn hoặc là đánh bại hắn...... Đây có lẽ vận mệnh mà hắn phải mang theo ngay khi đến với thế gian này. Nơi cao nhất cũng là nơi cô độc nhất......"
Trong đầu Cố Tích Cửu hiện lên bóng dáng thánh tôn. Người này muốn bảo vệ thiên hạ chúng sinh, nếu như hắn hơi bất công một chút là sẽ bị trời phạt, thế giới sẽ lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, vì vậy hắn đúng là không nên có một người hắn quá quan tâm......
Nếu nàng ngồi trên vị trí kia của hắn——
Cố Tích Cửu cân nhắc một lúc lâu.
Hừ, tại sao nàng phải đoạt lấy vị trí kia làm gì? Nàng không phải là thần!
Vị trí của thần khác với vị trí của hoàng đế, đâu phải muốn cướp đoạt là có thể đoạt được chứ?
Cố Tích Cửu phát hiện tư duy của mình đang bị lệch hướng bởi Đế Phất Y, không nhịn được trừng hắn một cái, nhưng lại phát hiện ra hắn đang nướng cá......
"Này, chẳng phải ngươi nói không còn cá nữa hay sao?" Cố Tích Cửu nhìn nhìn vào sọt cá của hắn, trong đó vẫn còn có vài con cá đang nhảy nhót bên trong.
"Bổn tọa nói không có cá cho chúng nó ăn nữa." Đế Phất Y ung dung trả lời, hắn còn hơi tức giận: "Con trai đáng chết kia, cá bổn tọa nướng mà nó còn dám ghét bỏ!"
Cố Tích Cửu nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Nàng phát hiện hào quang nào đó của Tả thiên sư đại nhân đã biến mất hoàn toàn, hắn ngẫu nhiên còn có chút tính khí trẻ con.
Người này có lẽ đã quen cao cao tại thượng, chưa từng gặp thất bại, vì thế nên rất ngạo kiều.
"À, đúng rồi, Đế Phất Y, rốt cuộc thì lúc nào chúng ta mới đổi lại thân thể?" Cố Tích Cửu kéo đề tài trở lại.
Đế Phất Y nhướng mày nhìn nàng: "Thật sự không thèm muốn vị trí này của ta?"
Cố Tích Cửu cảm thấy mình nói chuyện với hắn giống như tú tài gặp phải binh lính, có lý cũng nói không rõ.
Vì thế nàng dứt khoát trả lời: "Không thèm muốn! Tặng không ta cũng không cần!"
Đế Phất Y thở dài: "Điều này chỉ sợ không phải do ngươi......"