Đế Phất Y trầm mặt xuống, cười như không cười nói: "Ngược đãi? Thì ra ở trong mắt ngươi, chủ nhân cần phải nướng đồ cho ngươi ăn? Cần phải hầu hạ ngươi?"
Mặc dù hắn nói bằng giọng của Cố Tích Cửu, nhưng giọng điệu lại là của Đế Phất Y, khiến cho đại trai sợ hãi một cách khó hiểu.
Vì thế nó co rụt người lại, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Chủ nhân vẫn luôn nướng rất nhiều rất nhiều đồ ăn cho chúng ta......"
Đế Phất Y khoảnh hai tay trước ngực: "Vậy các ngươi thì sao? Các ngươi đã làm gì cho chủ nhân?"
Đại trai: "......" Nó không dám nói thêm gì nữa, bởi vì mỗi lần ba con chúng nó trở về phần lớn đều về tay không, hoặc sẽ mang về một số con mồi để chủ nhân nướng cho chúng nó ăn......
Đế Phất Y liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái, không nhịn được lắc đầu. Nàng nuôi dưỡng ba con linh sủng này để chúng nó có thể bảo vệ nàng, trở thành phụ tá đắc lực của nàng như thế nào?
Ba con đều là đồ tham ăn! Còn không hề biết ơn!
Đế Phất Y lại nhìn dáng vẻ của ba con chúng nó. Thời gian ba tháng đối với linh sủng mà nói, có thể nói là một cái chớp mắt ngắn ngủn. Ba con này hầu như không có biến hóa gì cả, chỉ duy nhất Lục Ngô có chút biến hóa, đó là cái đầu của nó dài hơn một xíu, lông cũng dài hơn một chút......
Đế Phất Y có chút ngứa tay. Thật ra hắn cũng dưỡng linh sủng, đương nhiên linh sủng hắn dưỡng đều là tuyệt phẩm, mỗi một con đều là linh thú cấp 8——
Những con linh thú đó trưởng thành rất nhanh ở trong tay hắn, mỗi một con đều có tính độc lập cực cao, thời điểm mấu chốt đều cố gắng hết sức bảo vệ chủ nhân.
Không giống như ba con trước mắt này, trông chúng nó rất giống như ba con mèo nhà......
Đại trai bị ánh mắt ghét bỏ của hắn kích thích, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Chúng ta cũng rất có ích! Chúng ta có thể hái thuốc giúp chủ nhân!"
Chúng nó vẫn luôn chạy quanh núi lớn, đương nhiên thường xuyên nhìn thấy thảo dược, chỉ là cảm thấy thảo dược không thể ăn cũng không thể chơi, vì thế phần lớn chúng nó đều làm như không thấy......
"Ồ, vậy thảo dược của các ngươi đâu?" Đế Phất Y thản nhiên hỏi.
Ba con nhìn nhau, đại trai kẹp lông Lục Ngô: "Đi, chúng ta đi hái thuốc! Không thể để người ta xem thường!"
Lục Ngô lập tức mang theo đại trai nhảy lên lưng Phong Triệu, vì thế ba con thú biến nhanh như chớp.
Trong viện chỉ còn lại hai người Cố Tích Cửu và Đế Phất Y, không khí trở nên tẻ nhạt.
Cố Tích Cửu không muốn mắt to mắt nhỏ nhìn hắn ở đây, vì thế hỏi hắn: "Khi nào chúng ta có thể đổi lại thân thể? Ta không muốn tiếp tục như thế này nữa."
Đế Phất Y ôm đầu gối nhìn nàng: "Ngươi không muốn làm ta hay sao? Không biết có bao nhiêu người muốn tranh đoạt vị trí kia của ta......"
Cố Tích Cửu nhíu mày: "Ta chỉ muốn làm chính mình!"
Đế Phất Y thở dài: "Tích Cửu, ngươi có từng xem xét, sau này sẽ thay thế vị trí của ta hay không?"
Cố Tích Cửu nhướng mày: "Thay thế ngươi để làm gì?"
Đế Phất Y cười: "Ngươi xem, vị trí này của ta còn cao hơn cả hoàng đế. Vị trí kia của hoàng đế còn bị một đám tranh đoạt nát đầu, vị trí này của ta chẳng phải càng mê người hơn sao?"
Cố Tích Cửu trầm mặc, Đế Phất Y tiếp tục nói: "Một khi ngươi ngồi trên vị trí của ta, ngươi có thể muốn làm gì thì làm, có thể hiệu lệnh thiên hạ chúng sinh, không có người nào dám xem thường ngươi, không có người nào dám không nể mặt ngươi......"
Cố Tích Cửu nhìn hắn: "Ngươi thật sự có thể muốn làm gì thì làm?"
Đế Phất Y mỉm cười: "Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ta muốn làm gì thì làm hay sao?"
Cố Tích Cửu lắc đầu: "Đôi khi ngươi làm việc rất đáng giận, nhưng cũng không thể nói muốn làm gì thì làm đúng không? Chẳng phải ngươi còn phải huấn luyện đệ tử thiên bẩm hay sao? Chẳng phải ngươi còn phải xử lý công bằng hay sao? Ở vị trí này của ngươi, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm. Nếu như ngươi thật sự hồ đồ tùy hứng, sao có thể có uy cao trọng vọng như vậy? Sao có thể khiến toàn bộ mọi người trên đại lục đều kính phục ngươi?"