Hắn mím môi, cuối cùng nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Ta cảm thấy bộ váy ta đưa cho ngươi đẹp hơn bộ này của ngươi nhiều, cho dù là họa tiết hay tay nghề thủ công đều hơn hẳn bộ này của ngươi. Ngươi có thể mặc thử xem......"
"Dù đẹp hay chất lượng tốt đến đâu ta cũng không thích." Cố Tích Cửu ngắt lời hắn, đồng thời đánh gục sự tự tin của hắn: "Có một số thứ không phải tốt là được, còn phải xem người ta có thích hay không. Đồ của Tả thiên sư đại nhân đưa cho đương nhiên xuất sắc, nhưng ta không thích, vì thế chỉ có thể đa tạ ý tốt của ngươi."
Đế Phất Y:"...... "
Giờ phút này ánh trăng đã hơi ngả về phía Tây, có lẽ đã là rạng sáng của ngày hôm sau, cũng là ngày trọng đại - nàng bước vào tuổi trưởng thành.
Hắn ngồi ở chỗ kia, rũ mắt nhìn bộ váy trong tay. Chiếc váy này do hắn tự thiết kế, tự hắn tìm vải dệt, tìm tú nương khâu vá tốt nhất. Trên trời dưới đất sợ rằng chỉ có một chiếc duy nhất thế này. Hắn vốn định tặng nàng làm quà cho lễ trưởng thành, muốn nhìn nàng mặc vào sẽ trông như thế nào.
Không ngờ nàng không thèm nó, nàng thà rằng thích bộ váy bình thường kia, đơn giản vì đó là quà của Long Tư Dạ......
Hắn không cam lòng, hít mạnh một hơi rồi ném chiếc váy kia ở dưới ánh trăng, làn váy màu xanh nhạt tung bay trong gió, giống như sóng biển nhẹ nhàng, dải ruy băng ở eo váy tung bay phất phới, trông như một mảnh trăng lơ lửng dưới ánh sao.
Chiếc váy này thực sự rất đẹp, đặc biệt là khi nó tung bay ở dưới ánh trăng.
Vừa rồi Cố Tích Cửu chỉ vội vàng mặc lên rồi cởi ra, nàng cũng không nhìn kỹ kiểu dáng của chiếc váy này, chỉ mơ hồ cảm thấy nó cực kỳ không tệ, lúc nắm ở trong tay vừa mềm vừa trơn, khi mặc nó ở trên người thì ấm áp giống như gió xuân......
Hiện tại nhìn thấy Đế Phất Y mở chiếc váy này ra, trong nháy mắt nàng cũng rất kinh ngạc.
Đế Phất Y nhìn nàng: "Ngươi nhìn kỹ xem, rất thích hợp với ngươi...... Ngươi thật sự không thích nó?"
Thành thật mà nói, chiếc váy thật sự rất hấp dẫn, cũng thật sự rất phù hợp với phong cách ăn mặc của nàng, nhưng đồ mình đã cự tuyệt, cho dù có bị mê hoặc cũng không thể nhận lại, đúng không?!
Hơn nữa, hắn còn công kích phẩm vị ăn mặc của nàng, gián tiếp cười nhạo nàng là đồ nhà quê......
Vì thế Cố Tích Cửu rất có cốt khí cười nói: "Mỗi người đều có sở thích riêng, ta thật sự không thích chiếc váy đó."
Bàn tay cầm váy của Đế Phất Y chậm rãi rụt trở lại, dừng lại một lát, sau đó cười cười, tiện tay ném chiếc váy kia vào trong đống lửa đang cháy.
Chiếc váy không thể không bén lửa, lập tức bốc cháy——
Cố Tích Cửu hoảng sợ, giơ tay muốn đoạt lấy nó: "Này, ngươi làm gì vậy?!"
Nàng không quan tâm tới lửa nóng, lấy chiếc váy kia ra từ trong đống lửa, dập tắt ngọn lửa, nhưng một bộ váy đẹp như vậy đã bị cháy rơi lả tả nhiều mảnh, không còn nhìn ra được dáng vẻ vốn có.
Cố Tích Cửu ném chiếc váy không còn nhìn ra bộ dáng nữa, quay đầu rời đi. Nàng không muốn nói chuyện với hắn nữa, không nói nữa!
"Cố Tích Cửu, hôm nay là ngày sinh nhật mười lăm tuổi của ngươi, nhớ không?" Đế Phất Y nhẹ nhàng nói ở phía sau lưng nàng.
Cố Tích Cửu dừng bước chân. Nàng không ngờ hắn lại nhớ điều này, nhưng nàng cũng không quay đầu lại, chỉ thờ ơ hỏi một câu: "Vậy thì sao?"
"Ngày đầu tiên của tuổi trưởng thành đối với một nữ hài tử mà nói là ngày quan trọng, bổn toạ đã bắt đầu chuẩn bị quà tặng cho ngươi từ lâu. Tuyết ưu đàm quả, bộ váy ánh trăng, tất cả đều được đặc biệt chuẩn bị cho ngươi."
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng nhướng mày, không nhịn được cười lạnh: "Không phải các hạ dùng tuyết ưu đàm quả làm phần thưởng cho người xuất sắc nhất hay sao? Sao lại thành quà tặng cho ta?"
"Ngươi là người xuất sắc nhất, không phải sao?" Đế Phất Y nhìn nàng.