Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 739: Từ khi nào phẩm vị của ngươi thấp như vậy



Cố Tích Cửu tìm được một nơi kín gió, thay đổi quần áo, trên người thoáng chốc khô mát hẳn lên.

Chiếc váy này rất vừa người nàng, chất liệu may mặc cũng rất thích hợp, còn có chức năng giữ ấm, mặc ở trên người có cảm giác ấm áp.

Cảnh tượng như vậy đã từng xảy ra trước đó. Cố Tích Cửu nhớ rằng mấy tháng trước nàng và Tả thiên sư đại nhân cũng từng ngã xuống nước, lúc đó hắn cũng đưa cho nàng một bộ quần áo để nàng thay.

Chẳng qua lúc đó hắn đưa cho nàng quần áo của nam nhân, vừa to vừa rộng, sau đó nàng phải dùng dao nhỏ cắt ra mới miễn cưỡng mặc được.

Nhưng lần này hắn lại chuẩn bị quần áo nữ mang theo bên người, rõ ràng bộ đồ nữ này không phải mua sắm ngẫu nhiên, cho dù là thủ công hay là chất liệu vải đều vô cùng tinh xảo.

Hắn chuẩn bị đồ này cho ai?

Chẳng lẽ là chuẩn bị nó cho Vân Thanh La?

Cố Tích Cửu đột nhiên cảm thấy khó chịu trên ngực, ngẫm nghĩ một chút, nàng lại cởi chiếc váy này ra.

Nàng đột nhiên như nhớ tới điều gì, vội vàng mở không gian trữ vật của Thương Khung Ngọc. May mà cũng không tệ lắm, trong đó có một chiếc váy, đúng là chiếc váy mà Long Tư Dạ đã mua cho nàng trong ngày lễ Thất Tịch. Cắt may rất khéo, vừa người, nàng tương đối thích.

Bởi vì đó là chiếc váy mà Long Tư Dạ mua cho nàng, vì thế nên nàng đã trân trọng cất nó cùng với những bảo bối và thảo mộc quý giá với nhau.

Hiện tại không gian của Thương Khung Ngọc đã lớn hơn rất nhiều so với ban đầu. Lúc đầu chỉ là một ngăn kéo nhỏ, hiện tại đã là một ngăn tủ trữ vật loại nhỏ.

Những bảo bối y học, dược liệu, độc dược, dịch dung đều được Cố Tích Cửu giấu ở chỗ này.

Nàng có rất nhiều đồ, vì thế nếu không phải đặc biệt quan trọng, nàng sẽ không để chúng ở trong đó.

Quần áo ngày thường nàng đều đặt ở trong túi trữ vật bình thường, lần này vì vội vàng ra ngoài nên nàng không mang theo bên người.

May mắn lúc ấy nàng đã để chiếc váy này vào trong không gian trữ vật, nếu không hôm nay chỉ có thể dùng chiếc váy của Đế Phất Y để thay. Chẳng phải trong lòng nàng sẽ càng thêm nghẹn khuất?

Nàng thay xong thì quay trở lại.

Đế Phất Y cũng thay xong một bộ quần áo khác, giờ phút này đang ngồi dựa vào tảng đá lớn ở trước đống lửa. Hắn nhìn thấy nàng trở lại thì liếc mắt đánh giá một cái: "Sao không mặc chiếc váy bổn tọa đưa cho ngươi?"

Cố Tích Cửu ném bộ quần áo đó cho hắn: "Không vừa người, tình cờ ta cũng có một chiếc váy trong người."

Không vừa người? Đôi mắt Đế Phất Y dạo quanh một vòng ở trên người nàng. Hắn đã từng ôm nàng, biết kích cỡ của nàng, bộ váy này rõ ràng được tuỳ chỉnh đặc biệt theo kích cỡ người nàng, sao có thể không vừa người được chứ?

Nàng chỉ là không muốn nhận đồ của hắn?

Hắn lại nhìn chiếc váy nàng đang mặc trên người. Nó không phải là phong cách nàng thường thích mặc. Nàng thường thích mặc quần áo đơn giản gọn gàng, trong khi bộ này nhẹ nhàng như tiên, nhưng kiểu dáng hơi rườm rà một chút, ống tay áo hơi rộng, màu sắc của đai lưng không phù hợp với tổng thể......

Đế Phất Y là một người thông minh và rất tinh ý, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán ra được chuyện gì, trong lòng không vui, lập tức phát huy công phu độc miệng của mình. Hắn dùng ánh mắt chuyên nghiệp, bắt bẻ những khuyết điểm của bộ váy này: "Chiếc váy này thật khó coi! Màu sắc quá đơn điệu, làn váy quá rộng, màu sắc của thắt lưng quá nhạt, phần eo có vẻ hơi rộng, ống tay áo cũng quá rộng, trên dưới đều không đồng điệu......"

Cố Tích Cửu: "......" Vị này vừa nói một hồi như thế, sao nàng có cảm giác, nên ném chiếc váy này vào thùng rác?!

Đế Phất Y còn có lời kết luận: "Bộ váy này của ngươi cho dù đưa cho thị nữ của bổn tọa cũng không đủ tư cách! Từ khi nào mà phẩm vị của ngươi lại thấp như vậy?"

Cố Tích Cửu đen mặt!

Thật kinh khủng khi tiếp xúc với người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Sự kén chọn của hắn có thể khiến ngươi hoài nghi về cuộc sống của bản thân mình!

Nàng nhếch môi cười: "Phẩm vị của ta đúng là thế này, Tả thiên sư đại nhân không thích thì đừng nhìn! Ta thích chiếc váy này! Đặc biệt thích!"

Nàng xoay người một vòng: "Đây là chiếc váy ta thích nhất! Không gì sánh nổi."

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com