Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 51



"Xin lỗi."

Cậu nghe thấy câu nói này vang lên bên tai.

Bàn tay khô ráo kia từ từ lau sạch nước mắt trên mặt cậu, "Sao anh lại không gọi Kiều Kiều chứ, đó chỉ là ảo giác của Kiều Kiều thôi."

Thẩm Kiều áp mặt vào tay anh như muốn hấp thu sức mạnh từ đó: "Anh sẽ không bỏ em, đúng không?"

"Đúng vậy, anh sẽ không bỏ Kiều Kiều đâu."

Nước mắt khó khăn lắm mới ngừng rơi lại trào ra, chảy qua kẽ tay rồi thấm vào lòng bàn tay, nóng đến nỗi tay anh vô thức co lại.

"Lục Đình, em mệt mỏi quá, anh lấy mất kéo của em rồi."

"Ừ, là lỗi của anh, khó khăn lắm Kiều Kiều mới có được cây kéo, sao anh lại lấy chứ? Kiều Kiều đánh anh mắng anh đi."

"Em không muốn đánh anh, cũng không muốn mắng anh, em chỉ cần cây kéo thôi......"

"Kiều Kiều muốn cắt gì à? Anh cắt giùm em nhé? Anh cắt giỏi lắm đấy."

Thẩm Kiều đẩy tay Lục Đình ra, cả người co ro trên ghế: "Lục tiên sinh, em muốn ngủ."

Lục Đình từ từ gỡ bàn tay siết chặt của cậu ra: "Vậy anh đưa Kiều Kiều về phòng nhé?"

Anh nhìn dấu móng tay rướm máu trên lòng bàn tay thanh niên rồi nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, "Hôm nay anh bảo dì bếp nấu món nạm bò mà em thích nhất, khi nào em ngủ dậy chúng ta xuống lầu ăn nạm bò hầm cà chua nhé. Cà chua và nạm bò đều hầm mềm rục, Kiều Kiều trộn với cơm thể nào cũng ăn được hai chén cho xem."

Thẩm Kiều sụt sịt: "Em chỉ ăn được một chén rưỡi thôi."

"Ừ, vậy em ăn một chén rưỡi, nửa chén còn lại anh ăn giùm Kiều Kiều nhé."

"Dạ."

Lục Đình cúi đầu nhìn cậu: "Vậy em ngủ trên sofa trong phòng làm việc hay về phòng?"

"Anh có ở lại phòng làm việc không?"

"Có chứ. Anh sẽ ở cạnh trông chừng Kiều Kiều ngủ, khi nào bò hầm chín anh sẽ gọi Kiều Kiều dậy, sau đó chúng ta cùng xuống lầu ăn cơm."

Dường như bị cảnh tượng anh miêu tả làm dao động nên Thẩm Kiều nói: "Vậy em muốn ngủ trên sofa."

"Anh bế Kiều Kiều qua đó nhé?"

Thẩm Kiều hơi do dự, cuối cùng vẫn quàng tay lên vai Lục Đình.

Lục Đình vững vàng bế cậu tới sofa rồi tìm chăn đắp cho cậu.

Thẩm Kiều nắm chặt chăn, đôi mắt sau khi khóc trong veo như bầu trời được nước mưa gột rửa: "Lục Đình, anh sẽ luôn ở đây thật sao?"

"Ừ." Lục Đình ngồi ở góc sofa sửa chăn cho cậu, "Anh thề Kiều Kiều vừa mở mắt ra sẽ thấy anh ngay."

Lúc này Thẩm Kiều mới yên tâm nhắm mắt lại.

Lục Đình ngồi trên sofa trông chừng cậu, đến khi nghe thanh niên thở đều mới đứng dậy.

Anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lục Cửu.

【 Đi hỏi xem hôm cậu ấy đến trung tâm thương mại đã gặp ai, nói gì và làm gì? Điều tra thật kỹ cho tôi.】

Người đàn ông ngả lưng ra sau, nắng chiếu vào mắt anh nhưng vẫn không thể xua tan vẻ u ám trong đó.

Thanh niên không cho anh hỏi nên anh không hỏi, cũng không tìm hiểu mà tuyệt đối tôn trọng ý muốn của cậu, tôn trọng đến mức em bé của anh ra nông nỗi này.

Hiện giờ trong đầu Lục Đình chỉ có một ý nghĩ duy nhất——

Tôn trọng cái đếch!

-

Thẩm Kiều thức giấc, quả nhiên vừa nhìn sang bên cạnh thì thấy Lục Đình ngay. Thấy cậu tỉnh, Lục Đình lập tức nhìn cậu: "Kiều Kiều dậy rồi à."

Từ lúc Thẩm Kiều nói câu kia, mỗi câu của anh đều gắn liền với hai chữ "Kiều Kiều", cứ như sự lạnh lùng trước đó chỉ là ảo giác mà thôi.

Lục Đình xem đồng hồ, "Em dậy đúng lúc lắm, dì bếp vừa hầm xong nạm bò, chúng ta đi ăn trưa nhé?"

Sau khi ngủ một giấc, trong lòng Thẩm Kiều không còn cảm giác bi thương như bị cả thế giới bỏ rơi mà chỉ có nỗi ngượng ngùng đến muộn.

"Lục tiên sinh, anh không gọi em như vậy cũng được mà."

Lục Đình đi tới ngồi xuống trước mặt cậu: "Sao thế? Không thích à?"

Thanh niên bấu nệm ghế sofa dưới người rồi nói: "Cũng...... không phải, em đã hai mươi mốt rồi, đâu thể gọi như vậy được."

Lục Đình nói: "Sao không được? Hai mươi mốt gọi là vừa rồi, đợi đến lúc em bốn mươi tuổi thẹn thùng cũng chưa muộn."

Có ai bốn mươi tuổi còn bị gọi như vậy nữa không......

Lục Đình bế cậu từ sofa sang xe lăn, "Chúng ta đi ăn trưa nhé?"

Bò hầm cà chua đúng như Lục Đình mô tả, cà chua và thịt bò mềm rục quyện vào nhau, mùi thơm tràn ngập khắp phòng bếp.

Thẩm Kiều ăn một chén rưỡi là no. Lục Đình giữ lời hứa ăn giùm cậu nửa chén còn lại.

Chuyện lúc sáng hệt như ảo giác, Thẩm Kiều vui vẻ cả ngày, trên mặt luôn nở nụ cười, thậm chí còn tự tay trồng một chậu hoa trong vườn.

Cuối thu hoa hồng vẫn nở, Thẩm Kiều cắt mấy cành rồi tới hỏi Lục Đình: "Lục tiên sinh, em đem nó về phòng được không ạ?"

Lục Đình nhìn mấy cành hồng trong tay cậu, thấy gai đã được cắt bỏ mới gật đầu.

Mười giờ tối, Lục Đình bưng sữa đến gõ cửa phòng Thẩm Kiều.

Hồi lâu sau, cửa mới mở ra.

Thanh niên đã thay bộ đồ mặc nhà cùng màu xám với Lục Đình nhưng nhỏ hơn một cỡ, khiến cho mặt cậu càng trắng hơn bình thường.

"Lục tiên sinh, gì thế ạ?"

Lục Đình bưng ly sữa nhìn cậu, "Tới xem em thế nào thôi, uống hết rồi ngủ nhé?"

Thẩm Kiều nhăn mũi cầm ly sữa, tuy không thích lắm nhưng vì Lục Đình đưa nên cậu vẫn uống.

Vừa nhấp một ngụm thì nghe thấy người đàn ông đối diện hỏi: "Kiều Kiều không mời anh vào ngồi một lát sao?"

Thẩm Kiều khựng lại, sau đó chậm chạp uống thêm ngụm nữa: "Có gì để ngồi đâu ạ, với lại em sắp ngủ rồi."

Lục Đình cúi đầu nhìn cậu: "Hôm nay cũng không muốn ngủ với anh à?"

Thẩm Kiều mím môi trả lại chiếc ly rỗng cho Lục Đình: "Em muốn ngủ một mình."

Lục Đình ngồi xổm xuống rồi lấy khăn tay lau sạch vết sữa trên khóe miệng cậu, "Kiều Kiều phũ phàng quá đi, vắt chanh bỏ vỏ."

Thẩm Kiều không ngờ trên miệng mình còn có "ria mép", sau khi được Lục Đình lau cho thì xấu hổ đến mức bốc khói. Cậu lùi lại, không hiểu lời lên án này từ đâu ra, "Em đâu có vắt chanh bỏ vỏ."

"Không có sao?" Lục Đình nói: "Trước đây em khó ngủ thì đòi ngủ với anh, giờ ngủ được rồi nên mặc kệ anh chứ gì?"

Giờ Thẩm Kiều mới nhớ ra trước đây Lục Đình cần mình đọc thơ mới ngủ được.

Nỗi áy náy muộn màng ập đến, Thẩm Kiều xoa xoa cánh tay, ngại ngùng nói: "Xin lỗi."

Lục Đình cụp mắt nhìn động tác của cậu, đồ xám khó thấy vết bẩn nhưng anh vẫn phát hiện chỗ bị cậu xoa đậm màu hơn.

Hơi thở người đàn ông trở nên nặng nề, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng: "Kiều Kiều không cần xin lỗi anh đâu. Hôm nay ngủ với anh nhé? Qua ngày mai Kiều Kiều lại ngủ một mình."

Thẩm Kiều suy nghĩ giây lát rồi đồng ý. Cậu vội vàng lách qua cửa rồi đóng cửa lại vì sợ Lục Đình nhìn thấy thứ bên trong.

Cậu theo Lục Đình về phòng, cầm tập thơ rồi chống tay lên giường để tự leo lên, kết quả cánh tay trái đột nhiên khuỵu xuống khiến cả người cậu nghiêng sang một bên.

Ngay khi cậu ngã xuống, một đôi tay vững vàng đỡ lấy cậu.

Chính là Lục Đình vừa xuống lầu cất ly sữa.

Giọng người đàn ông lộ vẻ trách móc: "Sao không đợi anh lên?"

Thẩm Kiều khẽ hít sâu một hơi: "Tại em sơ ý thôi chứ bình thường em vẫn leo lên được mà."

"Anh biết, Kiều Kiều giỏi nhất trên đời."

Lục Đình bế cậu lên giường, cầm gối lót sau lưng cậu rồi đặt hộp thuốc đem từ dưới lầu bên cạnh.

Thẩm Kiều ngơ ngác nhìn hộp thuốc: "Lục tiên sinh làm gì vậy?"

Lục Đình ngồi xuống cạnh cậu, "Kiều Kiều giỏi vậy chắc cũng nghe lời lắm đúng không?"

Anh cầm lấy tay trái của cậu, định xắn tay áo ngủ lên.

Hiểu ra ý định của anh, Thẩm Kiều lập tức rụt tay lại: "Anh muốn làm gì?"

Lục Đình nói thật: "Anh muốn bôi thuốc cho em."

"Em không bị thương, khỏi cần bôi thuốc."

"Thẩm Kiều." Lục Đình nhìn cậu: "Nói dối không phải thói quen tốt đâu."

Thanh niên cụp mắt xuống, hai tay vẫn cố chấp giấu sau lưng. "Lục Đình, em không cần, em ổn mà."

Lục Đình nhìn chỗ màu đậm kia càng lúc càng lớn, "Anh biết Kiều Kiều rất dũng cảm nên không sợ đau, nhưng anh nhát gan lắm, nếu em không cho anh xem thì đêm nay anh sẽ mất ngủ đó."

Thẩm Kiều không cưỡng lại được sự dịu dàng của Lục Đình, nhưng lại không muốn làm anh lo lắng, "Xin lỗi Lục tiên sinh, không phải em cố ý đâu, em chỉ không kiểm soát được mình thôi."

"Anh biết." Lục Đình nắm tay cậu, lần này thanh niên không phản kháng nữa.

Anh cúi đầu, từ từ xắn tay áo lên, "Kiều Kiều chỉ thấy buồn thôi đúng không? Đều tại anh hết, tại anh không chăm sóc tốt cho em."

Lục Đình xắn đến khuỷu tay rồi dừng lại. Tay thanh niên rất gầy, da trắng như sứ, trên cẳng tay trắng nõn có một vết thương chói mắt được xử lý qua loa, chưa kịp băng bó nên máu tươi thấm ra ngoài.

Bàn tay đang cầm cánh tay cậu đột nhiên cứng đờ, mấy giây sau mới bình tĩnh mở hộp thuốc ra.

Thẩm Kiều nắm tay lại, chẳng biết đang an ủi anh hay an ủi mình: "Không đau đâu, nhìn hơi ghê thôi."

Lục Đình cầm tăm bông cẩn thận lau sạch máu trên vết thương.

"Kiều Kiều không đau nhưng anh đau." Lục Đình nói.

Anh đặt tăm bông xuống rồi sát trùng vết thương bằng iốt. Nhớ lại lời Colin nói, anh chậm rãi nói: "Anh biết đôi khi Kiều Kiều rất đau khổ và không khống chế được mình, chuyện này cũng bình thường thôi, nhưng lần sau em buồn thì đến tìm anh nhé? Đừng làm mình bị thương nữa được không?"

Thẩm Kiều quay đầu đi, nước mắt rơi xuống.

Lục Đình vờ như không phát hiện, quấn băng quanh cánh tay cậu, "Có chuyện gì buồn cứ nói với anh, chúng ta cùng tìm cách giải quyết được không? Kiều Kiều đẹp thế cơ mà, có sẹo sẽ xấu lắm."

Thẩm Kiều thút thít nói: "Dạ."

Lục Đình đưa tay lau nước mắt cho cậu, "Khóc cũng xấu lắm. Anh có một người bạn là bác sĩ, ngày mai chúng ta đi gặp anh ấy nhé?"

Thấy Thẩm Kiều lộ vẻ phản kháng, Lục Đình đặt hộp thuốc sang một bên rồi ôm cậu, vỗ lưng cậu như dỗ trẻ con: "Bệnh thì phải gặp bác sĩ đúng không? Phải khám mới khỏe được chứ."

Thẩm Kiều: "Em không muốn đi, em không bệnh, chỉ là tâm trạng không vui thôi, từ từ sẽ ổn mà."

"Ừ." Lục Đình nói khẽ: "Vậy vết thương của Kiều Kiều cũng cần gặp bác sĩ đúng không?"

Thẩm Kiều vô thức che đi vết thương trên cánh tay nhưng bị Lục Đình cản lại.

"Không sao, mấy ngày nữa sẽ lành thôi."

"Kiều Kiều cứ xem như vì anh được không? Em cũng đâu muốn anh ngày ngày lo lắng cho em đúng không? Em biết anh nhát gan mà, không chịu nổi kích thích mạnh đâu."

Thẩm Kiều nghĩ sao anh lại nhát gan được chứ.

Cậu biết anh nói vậy để mình gặp bác sĩ thôi.

Nhưng cậu không muốn đi. Cậu rúc vào ngực người đàn ông giả chết.

Lục Đình lẳng lặng nhìn cậu, không thúc giục mà chậm rãi nói thêm: "Không đi bệnh viện thì để anh ấy đến biệt thự nhé, cứ xem như bạn bè bình thường thôi, nếu em không muốn để ý thì cứ lờ đi, không muốn trả lời thì đừng trả lời."

Thẩm Kiều rầu rĩ nói: "Chẳng phải anh nói xem vết thương sao?"

Người đàn ông cười: "Ừ, xem vết thương."

"Lừa đảo." Thẩm Kiều nói.

Lục Đình kéo tay áo cậu xuống. "Ừ, anh là đồ lừa đảo, vậy Kiều Kiều có thể nói cho đồ lừa đảo biết vết thương trên tay em từ đâu mà có không?"

Thẩm Kiều lại làm thinh.

Lục Đình dời mắt khỏi mặt cậu, đặt cậu nằm xuống rồi kéo chăn đắp cho cậu, "Nếu Kiều Kiều không muốn nói thì anh sẽ không hỏi nữa."

Cạch——

Tiếng tắt đèn vang lên, cả căn phòng tối om.

Mấy phút sau, giọng Thẩm Kiều vang lên trong bóng đêm.

"Bình hoa."

Cậu nói: "Em làm vỡ bình hoa hồng rồi."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com