Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 50



"Lục tiên sinh......" Thẩm Kiều nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Lục Đình vịn tay lên xe lăn rồi ngồi xuống trước mặt cậu, cố ngăn mình nhìn cổ tay cậu: "Vậy em có thấy khó chịu chỗ nào không?"

Sắc mặt thanh niên tái nhợt nhưng biểu cảm lại rất dịu dàng.

"Không ạ, em khỏe lắm. Em rất vui vì được ăn tối với Lục tiên sinh."

Lục Đình ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt trong veo kia. Bị đôi mắt đó nhìn chăm chú khiến anh có ảo giác mọi ý nghĩ thầm kín nhất của mình đều bị nhìn thấu.

Anh dời mắt đi: "Nhưng anh thấy sắc mặt em kém lắm, thật sự không có chỗ nào khó chịu sao?"

Thẩm Kiều ngẩn người: "Chắc tại trưa nay thiếu ngủ nên bị hạ đường huyết đấy ạ."

Lục Đình hỏi cậu: "Vậy em tháo băng tay ra cho anh xem được không?"

Thẩm Kiều lập tức giấu tay sau lưng: "Em đeo nó cả ngày bẩn lắm. Nếu anh thích thì em về nhà giặt sạch rồi cho anh xem được không?"

Lục Đình không nói gì.

Thanh niên nhìn anh với ánh mắt nài nỉ: "Lục tiên sinh, chẳng phải anh muốn về nhà sao? Em ăn xong rồi, tụi mình về nhé?"

Đến khi về biệt thự, Lục Đình không hỏi cậu về chiếc băng tay nữa.

Anh khôi phục lại vẻ điềm tĩnh thường lệ, cúi đầu hỏi Thẩm Kiều: "Hôm nay ngủ một mình hay ngủ với anh?"

Không ngoài dự đoán, Thẩm Kiều chọn ngủ một mình.

Lục Đình không nói gì, chỉ đưa cho cậu một ly sữa nóng: "Uống đi rồi ngủ."

Vẻ mặt anh rất tự nhiên nên Thẩm Kiều cũng chẳng nghĩ nhiều, cầm ly sữa uống hết trước mặt anh, uống xong còn lễ phép trả ly lại: "Lục tiên sinh ngủ ngon ạ."

Lục Đình nhìn cậu: "Ngủ ngon nhé."

Mười hai giờ đêm, Lục Đình gõ cửa phòng Thẩm Kiều. Anh gọi mấy lần rồi gõ cửa, không thấy ai trả lời mới đẩy cửa vào.

Khung cảnh trong phòng ngủ giống như anh tưởng tượng, thanh niên trùm chăn ngủ say trên giường, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy hình dáng lờ mờ của cậu.

Anh không bật đèn mà chỉ bật màn hình điện thoại rồi chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất.

Người đàn ông chẳng có vẻ gì là ngại ngùng khi lẻn vào phòng ngủ của người khác, đóng cửa lại rồi thản nhiên đến cạnh giường.

Anh ngồi xuống nhìn gương mặt say ngủ của Thẩm Kiều. Hơi thở đều đặn, nét mặt yên bình, không còn tái nhợt như trước đó.

Điện thoại hướng xuống tay trái gác lên mép giường của cậu. Trên tay vẫn còn đeo băng, lúc tắm sơ ý làm ướt cũng không nỡ tháo ra mà chỉ lấy máy sấy qua loa, băng tay ẩm ướt cứ thế dính sát vào da.

Lục Đình nhìn chằm chằm cổ tay cậu đến khi màn hình điện thoại tắt đi, mặt cậu chìm trong bóng tối.

Khi màn hình được bật lên lần nữa, khuôn mặt người đàn ông như bị bóng tối bao phủ, âm trầm đáng sợ dưới ánh sáng mờ ảo của điện thoại.

Sau đó anh từ từ kéo băng tay xuống.

Giờ phút này hơi thở anh rất nhẹ, nhẹ đến nỗi dường như trong phòng chỉ có Thẩm Kiều là người sống.

Anh sợ phải thấy gì đó, nhưng sâu trong lòng lại biết rõ thứ mình sắp nhìn thấy.

Cuối cùng chiếc băng tay kia cũng tuột xuống.

Để lộ một lớp băng gạc xấu xí.

Trong lòng Lục Đình chùng xuống, đặt điện thoại sang một bên rồi cẩn thận tháo băng ra, để lộ một vết thương kinh khủng.

May mà vết thương không sâu lắm, qua một ngày đã khép miệng, đoán chừng ngày mai sẽ đóng vảy. Hai ngày sau tháo băng tay, lớp vảy tróc ra, vết thương lành lại, đố ai biết chuyện gì xảy ra.

Lục Đình nhìn vết thương kia rồi hờ hững nói: "Lại gạt mình, nhóc xạo sự."

Anh tìm hộp y tế sơ sài dưới chân giường thanh niên, băng bó cổ tay cậu kỹ càng, cuối cùng tìm được cây kéo bị tháo rời chưa được lắp lại trong hộc bàn.

Anh ấn lưỡi kéo vào ngón tay mình, chỉ để lại một vết mờ mờ chứ không thể cắt đứt.

Lục Đình nhắm mắt lại, trả kéo về chỗ cũ rồi ra khỏi phòng.

Phòng làm việc......

Người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đang đợi anh trong video, thấy anh quay lại thì bất mãn phàn nàn: "Lục à, anh có biết tôi khám bệnh một tiếng kiếm được bao nhiêu không? Thế mà anh bắt tôi ngồi nhìn cái ghế trống trơn hết nửa tiếng! Nói chuyện với không khí hết nửa tiếng! Nếu tôi không nắm chắc liều lượng thuốc ngủ thì đã tưởng anh bị phát hiện rồi."

Lục Đình cầm điện thoại ngồi xuống, ánh mắt u ám, vẻ mặt lạnh lùng.

Thấy anh như vậy, người đàn ông khựng lại: "Sao thế? Anh phát hiện gì à?"

Lục Đình uống cạn ly nước trên bàn rồi nói: "Tôi chụp ảnh gửi cho anh rồi đấy, xem thử đi."

Người đàn ông tóc vàng cúi đầu nhìn, quả nhiên đã nhận được bức ảnh anh gửi.

Hắn phóng to ảnh lên rồi ngắm nghía một hồi, "Vết thương không sâu, mấy ngày nữa sẽ lành thôi, nhưng xuống chút nữa là động mạch chủ, cắt trúng chỗ đó mới thật sự là vết thương trí mạng."

Lục Đình không nói gì, cả người lạnh như tượng đá mùa đông.

"Nhưng......" Bác sĩ so sánh mấy tấm ảnh, "Vết thương này hình như không phải do vật sắc bén gây ra, thịt xung quanh bị cắt nát bấy rồi."

"Kéo."

Lục Đình khó nhọc thốt ra hai chữ: "Là kéo."

Một cây kéo chỉ thích hợp để cắt len.

Người đàn ông tóc vàng hít sâu một hơi, "Bạn nhỏ của anh gan thật đấy. Người Hoa các anh hay nói dao cùn mới là thứ đáng sợ nhất, cậu ấy không chỉ cứa mà còn cứa sâu vậy nữa."

Lục Đình lạnh lùng nhìn hắn: "Tôi tìm anh đâu phải để nghe anh giải thích quá trình."

Người đàn ông tóc vàng nhún vai: "OK, ai bảo anh trả tiền chứ, với tôi tiền là trên hết."

"Tôi chưa gặp bé cưng của anh nên không biết cậu ấy là người thế nào, chỉ có thể phán đoán sơ bộ dựa trên vết thương và lời anh kể thôi. Vết thương của cậu ấy không sâu, nhưng cây kéo lại không sắc, muốn gây ra vết thương này phải có quyết tâm rất lớn."

Nói đến đây hắn dừng lại, giơ điện thoại lên rồi liên tục phóng to hình ảnh, "Nhưng điều tôi thắc mắc là nếu cậu ấy có thể cứa vết thương sâu như vậy thì sao không cắt động mạch chủ? Anh biết đấy, tâm bệnh rất khó chữa, cậu ấy đã có ý chí cắt sâu như vậy thì tuyệt đối sẽ không dừng lại giữa chừng vì sợ đau hoặc sợ chết đâu."

"Tôi đoán có điều gì đó đã ngăn cậu ấy nghĩ quẩn."

"Lục à, anh nên cảm thấy may mắn đi."

Người đàn ông cụp mắt ngồi im lìm như pho tượng đông cứng.

"Theo kinh nghiệm nhiều năm làm bác sĩ tâm lý của tôi, chắc chắn đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra, tất nhiên cũng không phải lần cuối cùng."

"Tôi biết."

Lục Đình mở miệng lần nữa, giọng nói khàn khàn: "Tôi sẽ bảo trợ lý đặt vé máy bay cho anh, khi nào rảnh anh đến gặp cậu ấy được không? Người khác tôi không yên tâm."

Người đàn ông tóc vàng dang tay ra: "Anh biết mà, chỉ cần trả đủ tiền thì không việc gì tôi không làm được, nhưng......"

Hắn chậm rãi nói: "Với tư cách bác sĩ lâu năm của anh, tôi có quyền hỏi anh câu này, anh định từ bỏ kế hoạch ban đầu của chúng ta sao?"

"Colin......" Lục Đình nói: "Tôi mong anh đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa."

Colin nhìn vẻ mặt anh thì biết ngay anh đang nói thật, "Sao vậy Lục? Anh cũng biết tình trạng của mình mà, khó khăn lắm mới có một người như vậy, thiết lập quan hệ thân mật với cậu ấy có thể giúp ích rất nhiều cho bệnh tình của anh đấy."

"Tôi biết anh đau lòng vì những chuyện xảy ra với cậu ấy, nhưng có một người yêu cậu ấy không tốt hơn sao? Điều này sẽ giúp cậu ấy mau chóng thoát khỏi quá khứ ám ảnh kia."

Lục Đình dựa vào ghế, châm điếu thuốc rồi im lặng nghe hắn nói.

Dạo này anh hút thuốc liên tục, trước khi vào phòng Thẩm Kiều, gạt tàn trong phòng làm việc đã đầy ắp, đầy đến nỗi Colin không nỡ nhìn.

"Lục, hút thuốc nhiều hại sức khỏe lắm, cứ đà này anh sẽ chết mất thôi."

"Colin." Lục Đình bình tĩnh nói, "Anh biết tôi không thể yêu ai mà. Trong người tôi có mọi gen xấu xí nhất, tham lam, ích kỷ, máu lạnh, tàn nhẫn...... nhưng không hề có tình yêu."

"Nhưng rõ ràng hai người......"

Anh ngắt lời hắn: "Chỉ là giả thôi, dù tôi có giả vờ giống cỡ nào thì cũng chỉ là giả."

"Tôi không thể lừa dối cậu ấy nữa."

Giọng anh khẽ run rẩy: "Sao tôi có thể lừa dối cậu ấy được chứ......"

-

Đêm qua Thẩm Kiều ngủ ngon đến không ngờ, khi tỉnh dậy nắng ấm tràn ngập khắp phòng.

Cậu xuống giường rửa mặt rồi tháo băng tay ra, để lộ vết thương đã được băng bó kỹ càng.

Hôm qua về phòng, không hiểu sao cậu thấy buồn ngủ lạ kỳ, cậu tắm rửa, băng bó qua loa rồi ngủ thiếp đi. Giờ xem ra kỹ thuật băng bó của cậu cũng không tệ lắm, nhìn rất chỉn chu.

Qua một đêm, vết thương đã bắt đầu đóng vảy, trên cổ tay láng mịn xuất hiện một vết sẹo xấu xí, ngón tay chạm vào có cảm giác hơi ngứa.

Thật ra ban đầu Thẩm Kiều chỉ định thay băng, nhưng khi thấy vết thương xấu xí kia, hơi thở cậu chợt trở nên nặng nề.

Cậu nhớ lại cảm giác lưỡi kéo cứa vào da thịt, rất đau, nhưng cơn đau kia dần xua tan những hình ảnh in hằn trong đầu cậu.

Ngón tay trắng nõn vô thức chạm vào vết sẹo, bên dưới là vết thương vừa khép lại. Lớp vảy mới kết rất mỏng, chỉ cần lột nhẹ là máu sẽ ứa ra.

Thẩm Kiều mím môi, đôi mắt từ từ sáng lên.

Nhưng cậu vừa gập ngón tay lại thì có tiếng gõ cửa, giọng Lục Đình vọng vào từ bên ngoài.

"Dậy chưa?"

Thẩm Kiều lập tức rụt tay lại như học sinh phạm lỗi bị giáo viên bắt gặp.

Cậu vội vàng chụp lấy băng tay đeo vào cổ tay: "Dậy...... dậy rồi ạ, anh chờ chút, để em mặc đồ đã."

Giọng Lục Đình không nhanh không chậm, mang theo sự dịu dàng đặc trưng: "Đừng vội, anh chỉ đến xem em dậy chưa thôi, dì bếp làm xong bữa sáng rồi."

Ba phút sau Thẩm Kiều mới mở cửa, ngẩng đầu nhìn Lục Đình rồi ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi."

Lục Đình nhìn cậu, thấy không có gì bất thường mới lên tiếng: "Hôm qua ngủ thế nào?"

"Sữa Lục tiên sinh đưa làm em ngủ ngon lắm, chỉ một lát sau đã ngủ ngay, đến giờ mới dậy."

Lục Đình nói: "Nếu thích thì buổi tối bảo dì bếp hâm nóng một ly cho em."

Nhớ lại mùi sữa, Thẩm Kiều lắc đầu: "Thôi ạ."

Lúc này cậu mới để ý người đàn ông đang mặc bộ đồ ở nhà màu xám, "Hôm nay Lục tiên sinh không đi làm sao ạ?"

"Ừ." Lục Đình trả lời: "Hai ngày tới ở nhà nghỉ ngơi."

Lục Đình là người cuồng việc chính hiệu, cuối tuần về nhà cũng chỉ ở một ngày, hôm sau lại tiếp tục làm việc miệt mài. Đây là lần đầu tiên anh nghỉ lâu như vậy sau một thời gian dài.

Cũng đồng nghĩa với việc Thẩm Kiều có thể gặp anh hai ngày tới.

Thẩm Kiều rất vui.

Thậm chí còn ăn thêm nửa cái bánh bao.

Lục Đình nhìn cậu ăn rồi bưng ly cà phê trước mặt lên: "Chỗ em có cây kéo đúng không? Cho anh mượn nhé? Anh muốn cắt một thứ."

Hơi thở Thẩm Kiều chợt nghẹn lại, lập tức siết chặt hộp sữa chua trong tay: "Anh muốn cắt gì thế? Em nhớ hình như trong bếp còn một cây mà."

Lục Đình thản nhiên nói: "Cây trong bếp bị dì bếp đem về nhà rồi. Sao, không mượn được à?"

"Không...... không phải, em quên mình cất chỗ nào rồi, chắc phải tìm hơi lâu đó ạ."

Người đàn ông uống một hớp cà phê, "Không sao, anh chưa cần gấp."

Anh không gấp nhưng Thẩm Kiều gấp, cây kéo bị tháo ra làm hai nửa kia vẫn còn trong hộc bàn của cậu. Ăn sáng xong, cậu vội vã đẩy xe lăn về phòng lắp lại cây kéo.

Lục Đình lẳng lặng dõi theo, đến khi bóng dáng cậu mất hút mới đứng dậy đi tìm Andy.

"Sắp tới để ý cậu ấy kỹ vào, có gì không ổn phải báo cho tôi ngay, còn nữa......" Anh dừng lại, "Đừng để những thứ sắc nhọn trước mặt cậu ấy, kể cả kéo. Nếu cậu ấy cần thì dùng xong nhớ lấy lại......"

Còn gì nữa không nhỉ?

Sau đó thì sao?

Lục Đình vuốt ve thành ly, cuối thu ánh nắng rực rỡ nhưng toàn thân anh lại lạnh buốt.

Đúng vậy, đến giờ phút này anh vẫn chẳng làm được gì, thậm chí còn không thể hỏi thẳng cậu một câu.

-

Thẩm Kiều rất vui vì được ở cạnh Lục Đình mấy ngày.

Cậu vui vẻ lắp lại cây kéo rồi đưa cho Lục Đình.

Lục Đình giả vờ cầm kéo cắt mấy tờ giấy trước mặt Thẩm Kiều, sau đó thản nhiên cất kéo trong phòng làm việc.

"Cứ để đây đi, khi nào em cần thì tới lấy, dùng xong để lại chỗ cũ được không?"

Lục Đình nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Đây là cây kéo tụi mình xài chung."

Hai chữ "xài chung" khiến Thẩm Kiều hết sức vui vẻ, cong mắt cười nói "Dạ".

Sau đó Thẩm Kiều ở cạnh Lục Đình, người đàn ông làm việc từ xa, còn cậu ngồi cạnh đọc sách.

Thỉnh thoảng có tiếng lật giấy sột soạt, hương hoa dành dành lan tỏa trong không khí, ánh nắng dìu dịu, yên bình tươi đẹp.

Thẩm Kiều lật một trang sách, ánh mắt dừng lại trên đó nhưng chẳng đọc được chữ nào.

Nắng ấm chiếu vào mặt cậu.

Lẽ ra cậu phải vui mới đúng.

Cậu quay lưng về phía Lục Đình, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Nỗi buồn đến quá đột ngột khiến cậu cũng không hiểu tại sao.

Cho đến khi một bàn tay khô ráo chạm vào mặt cậu.

"Sao thế?"

"Em không biết......" Thẩm Kiều quay đầu đi, "Em không biết nữa, em buồn quá, Lục Đình......"

Cậu nắm chặt trang sách, nói năng lộn xộn, "Sáng nay em ăn nhiều hơn, lúc ngủ dậy em suýt ngã xuống giường, hôm nay gió thật mạnh......"

"Lục Đình."

"Sao anh không gọi em là Kiều Kiều nữa?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com