Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 52



Nói xong Thẩm Kiều nhắm tịt mắt lại.

Cậu cứ tưởng mình sẽ bị người đàn ông la rầy, nhưng Lục Đình chỉ đắp chăn kín hơn cho cậu, bao bọc cậu trong vùng an toàn ấm áp này, cách xa mọi sự lạnh lẽo từ thế giới bên ngoài.

Giọng người đàn ông vang lên trên đầu cậu, trầm thấp dịu dàng.

"Kiều Kiều chỉ sơ ý làm vỡ bình hoa rồi bị mảnh vỡ quẹt trúng cánh tay thôi, không sao hết."

Thẩm Kiều có thể thản nhiên tiếp nhận lời trách mắng hay thậm chí là ghét bỏ của anh. Bởi vì những điều này đều là hợp tình hợp lý, khi cậu cầm mảnh vỡ rạch lên da thịt mình, trong đầu tỉnh táo suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một kết luận hợp với lẽ thường.

Cậu có thể tiếp nhận mọi điều xấu xa từ người khác rồi bình tĩnh xử lý, nhưng lại chưa học được cách đáp lại lòng tốt của ai đó.

Nhưng Lục Đình không cần cậu đáp lại mà chỉ vỗ nhẹ lên đầu cậu: "Thôi, ngủ đi em."

Thẩm Kiều vùi mặt vào ngực anh, sống mũi cay xè.

-

Chuyến bay của Colin hạ cánh lúc sáng sớm.

Lục Cửu ra đón. Hắn cất vali vào cốp xe, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Colin đang ngáp ngắn ngáp dài vì lệch múi giờ, nhưng vẫn không quên đá lông nheo với mấy cô gái đi ngang qua.

Thấy cô gái liếc xéo mình, hắn nhìn sang Lục Cửu, "Đều tại cậu hết, mặt mũi dữ dằn làm người ta bỏ chạy rồi kìa. Chậc! Cửu à, tôi nghĩ cậu rất cần số điện thoại của bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ đấy."

Lục Cửu cũng liếc xéo hắn: "Cảm ơn, không cần đâu, đây là huy chương của đàn ông mà."

"Huy chương của đàn ông đâu phải nằm trên mặt, đến lúc cậu phải lòng ai đó sẽ thấy hối hận cho xem."

Lục Cửu lười nói nhảm với hắn nên mở cửa lên xe trước, sau đó chống đầu trên vô lăng nhìn Colin bên ngoài, "Anh có đi không, không đi thì tôi đi."

Colin hậm hực chui vào xe, "Cửu à, lâu rồi không gặp mà cậu vẫn nhàm chán như xưa."

Lục Cửu vô cảm nói: "Lâu rồi không gặp mà anh vẫn gợi đòn như xưa."

Colin: "......"

Hắn cài dây an toàn, quyết định không so đo với Lục Cửu nữa.

Hắn hỏi thăm tình hình của Lục Đình: "Dạo này cậu ấy thế nào rồi? Còn bị mất ngủ không? Còn tham gia mấy trò mạo hiểm như trước nữa không?"

Lục Cửu nghiêm túc trả lời hắn: "Lục gia mới về nước nên bận lắm. Bệnh mất ngủ thì từ lúc có Thẩm tiên sinh không nghe anh ấy nhắc đến nữa. Còn trò mạo hiểm thì anh biết đấy, anh ấy không bao giờ chủ động tham gia, chỉ có ai mời mới đi thôi, tạm thời trong nước chưa ai dám mời anh ấy cả."

Colin nheo mắt lại: "Thẩm tiên sinh...... Rốt cuộc Thẩm tiên sinh này là ai, sao chưa đầy nửa năm đã làm Lục Đình chết mê chết mệt rồi?"

"Đến biệt thự anh sẽ biết."

Bình thường Lục Cửu kín như hũ nút, tuyệt nhiên không thể moi được gì từ miệng hắn.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước biệt thự.

Colin xuống xe, trầm mặc nhìn ngôi biệt thự vắng lặng rồi khoa trương dang tay về phía Lục Cửu đang lấy hành lý: "Người đâu? Cửu, cậu nói tôi nghe xem người đâu hết rồi? Đây là cách các người chào đón khách quý sao?"

Andy đi ra cổng, trông thấy hắn thì sửng sốt: "Vị này là?"

Lục Cửu nói ngắn gọn: "Bạn của Lục tổng."

Lục Đình sợ mọi người trong biệt thự nghĩ nhiều nên mời Colin đến với tư cách bạn bè.

Colin hỏi Andy: "Lục tổng của các anh đâu?"

Andy nhìn đồng hồ: "Lục tổng chưa dậy đâu ạ."

Colin: "......"

Khi Lục Đình dậy thì Colin đang ngồi trên sofa ở phòng khách dưới lầu, bên trái là dưa hấu, bên phải là dâu tây, trên tay cầm tách cà phê, nhìn anh với vẻ ngán ngẩm.

Lục Đình đứng trên cầu thang giây lát, sau đó mới tiếp tục đi xuống, rót cho mình ly nước, miễn cưỡng ban cho Colin một ánh mắt.

"Sao đến sớm thế?"

Coi kìa! Coi kìa! Đây là lời con người có thể nói sao? Sau cuộc gọi video với Lục Đình, Lục Cửu lập tức đặt chuyến bay sớm nhất cho hắn. Đi một chặng dài như vậy, rõ ràng hắn rất buồn ngủ nhưng lại không tài nào ngủ được, chỉ có thể uống cà phê để giữ mạng, kết quả là nhận được một câu "Sao đến sớm thế".

Colin đặt tách cà phê xuống, sắp sửa nổi nóng thì Lục Đình liếc hắn một cái rồi nói: "Tiền khám gấp ba, lộ phí tôi chịu."

Colin yên lặng ngồi xuống, ưu nhã uống một ngụm cà phê, "Lục tiên sinh, được phục vụ anh là vinh hạnh của tôi, xin hỏi bạn nhỏ nhà anh đâu rồi?"

Lục Đình nói: "Đang ngủ."

"......"

Cả thế giới đều đang ngủ, ngoại trừ hắn.

-

Tám rưỡi sáng, rốt cuộc Thẩm Kiều cũng dậy.

Cậu ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, cúi đầu xắn tay áo lên. Lúc này mới phát hiện trên cẳng tay có một mảng đậm màu hơn chỗ khác, qua thời gian dài đã khô từ lâu, chỉ còn một vết bẩn nhắc nhở việc cậu làm trước đó.

Nhìn thấy vết bẩn kia, trong lòng cậu hơi ảo não. Biết thế cậu đã thay bộ đồ ngủ màu đen.

Nhưng nỗi ảo não kia còn xen lẫn một cảm xúc khó tả. Áo cậu bẩn mà Lục Đình không bảo cậu thay ra, cứ thế để cậu mặc ngủ, lỡ sơ ý làm bẩn cả anh thì sao?

Rửa mặt xong, việc đầu tiên Thẩm Kiều làm là thay đồ.

Hôm nay thời tiết vẫn rất đẹp, bầu trời trong xanh không một gợn mây, nhưng gió khá mạnh. Gió thổi qua làm lá ngô đồng ngoài biệt thự rụng lả tả.

Thẩm Kiều nhìn lá khô rơi đầy đất, tự nhủ chiều nay sẽ rủ Lục tiên sinh ra ngoài đi dạo.

Không cần đi xa mà chỉ tản bộ quanh biệt thự thôi.

Gần đây cậu rất lười, toàn dậy vào giờ này, dì bếp canh chuẩn giờ cậu dậy nên vừa xuống lầu đã thấy bữa sáng dọn sẵn trên bàn.

Lục Đình mặc thường phục ngồi dưới lầu, mái tóc thường ngày được chải chuốt tỉ mỉ rủ xuống trán, tóc mái lòa xòa phủ lên lông mày làm giảm bớt vẻ lạnh lùng trên mặt.

Trên TV đang phát bản tin tài chính kinh tế, người đàn ông dựa vào sofa xem TV, ánh mắt bình thản, tư thái trầm tĩnh.

Ngồi cạnh anh là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, hắn quay đầu sang nói gì đó với anh, nhưng nói hồi lâu người đàn ông vẫn chẳng ừ hử gì, thậm chí còn không thèm nhìn hắn.

Tiếng cửa thang máy thu hút sự chú ý của Lục Đình, anh ngẩng đầu nhìn sang, trông thấy Thẩm Kiều ra khỏi thang máy.

Đôi mày nhíu lại của người đàn ông rốt cuộc cũng giãn ra, đứng lên khỏi sofa rồi đi về phía Thẩm Kiều, "Dậy rồi à."

Thẩm Kiều nhìn Colin sau lưng anh: "Lục tiên sinh, đây là......"

Lục Đình chậm rãi nói: "Đây là Colin, người bạn hôm qua anh nói sẽ đến biệt thự chơi đấy."

Nghe anh nói xong, Thẩm Kiều biết ngay Colin là ai. Khóe miệng nhếch lên của thanh niên từ từ hạ xuống, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi: "Chào anh."

Colin nhảy ra từ sau lưng Lục Đình rồi đẩy phắt anh sang một bên, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thẩm Kiều, "Mỹ nhân, cho phép anh tự giới thiệu nhé, em có thể gọi anh là Colin hoặc tên tiếng Trung mà anh tự đặt cho mình—— Đại Vượng."

Hắn tinh nghịch nháy mắt với Thẩm Kiều: "Em thấy sao, cái tên này hay lắm đúng không?"

Thẩm Kiều há hốc miệng: "Hả?"

Colin hết sức vui mừng khi nghe lời khen nghèo nàn của Thẩm Kiều, chẳng biết hắn tìm đâu ra hoa hồng mà cúi người trước mặt Thẩm Kiều rồi đưa cành hoa cho cậu: "Em thấy đấy, anh chẳng có gì ngoài đẹp trai và giàu có, còn nhan sắc của em chỉ là một ưu điểm hết sức nhỏ nhoi trong vô số ưu điểm khác, nhưng anh vẫn bị ưu điểm nhỏ nhoi kia chinh phục, bông hoa này......"

Lục Đình đạp mông Colin khiến hắn ngã nhào trước mặt Thẩm Kiều, cành hồng trong tay rơi xuống đất gãy thành hai khúc.

Lục Đình nói: "Đem cành hoa vớ vẩn của anh xéo đi."

Colin lồm cồm bò dậy xoa mông: "Lục à, anh đối xử với khách quý lặn lội đường xa đến thăm vậy sao?"

"Ra cửa rẽ trái có hồ cá, soi mặt xuống đó xem có từ nào hợp với anh không?"

Lục Đình kéo xe lăn của Thẩm Kiều sang rồi đẩy cậu đến bàn ăn: "Mặc kệ anh ta, mình ăn sáng trước đi."

Thẩm Kiều bị một loạt diễn biến này làm ngơ ngác, ngoái đầu nhìn Colin: "Nhưng anh ấy......"

Colin nói thêm: "Mỹ nhân, cứ gọi anh là Đại Vượng đi."

Thẩm Kiều: "......"

Thẩm Kiều khó nhọc nói: "Chẳng phải Đại Vượng tiên sinh đến để......"

Cậu chưa kịp nói hết thì Lục Đình đã đứng chặn trước mặt rồi đưa tay xoay mặt cậu lại, nhẹ nhàng mà dứt khoát.

"Mặc kệ anh ta, Kiều Kiều cứ xem anh ta như không khí đi."

Anh liếc nhìn bàn ăn rồi hỏi: "Em muốn ăn sủi cảo chiên hay bánh bao hấp?"

Thẩm Kiều vô thức nói: "Sủi cảo chiên ạ."

Colin làm như thân thiết ngồi đối diện Thẩm Kiều: "Mỹ nhân......"

Lục Đình lạnh lùng liếc hắn: "Không biết gọi thì đừng gọi nữa."

Thẩm Kiều nhìn Colin, hai chữ kia quả thực rất khó gọi nên đành phải bỏ qua tên hắn: "Anh ơi, em là nam đấy ạ."

Colin nói: "Anh biết, sao anh lại nhìn lầm được chứ, nhưng trong tiếng Trung chẳng phải "mỹ nhân" nghĩa là người đẹp sao? Vì Lục mà trước kia anh còn học tiếng Trung nữa cơ, anh biết có một từ để tả người như em."

Thẩm Kiều nhìn hắn với ánh mắt chờ mong.

Colin chậm rãi nói: "Hại nước hại dân."

Thẩm Kiều, "......"

Tả hay lắm, lần sau đừng tả nữa.

Colin háo hức nhìn Lục Đình: "Lục, tôi nói đúng không?"

Lục Đình trả lời: "Hừ!"

Lực sát thương của chữ này còn mạnh hơn cú đạp lúc nãy, suốt năm phút sau đó Colin không nói năng gì nữa.

Nhưng đừng bao giờ đánh giá thấp bản chất của một kẻ lắm lời.

Trước đây Lục Đình không muốn giao tiếp với Colin quá nhiều nên toàn nói tiếng Trung, chỉ trừ những lúc thật sự cần thiết. Nhưng để nói chuyện với Lục Đình, Colin lại tự mày mò học tiếng Trung.

Giờ hắn nói được tiếng Trung lưu loát như vậy là nhờ công lao to lớn của Lục Đình.

"Mỹ nhân......" Hắn vừa mở miệng thì bị ánh mắt giết người của Lục Đình làm ngậm miệng.

Thẩm Kiều nói: "Anh cứ gọi Thẩm Kiều là được rồi."

Colin: "À, Kiều Kiều."

Rắc——

Đôi đũa trong tay Lục Đình gãy đôi.

Anh vứt đôi đũa gãy đi rồi gọi Andy: "Quản gia, đặt phòng khách sạn cho anh ta rồi lôi anh ta ra ngoài đi."

Colin: "......"

Không phải chứ, bữa sáng hắn còn chưa ăn mà đã muốn đuổi hắn đi rồi sao?  


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com