Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 49



Thẩm Kiều vô thức kéo tay áo che đi chiếc băng tay.

Nói thật thì chiếc váy cậu đang mặc chẳng hợp với chiếc băng tay thể thao này chút nào, thậm chí còn có vẻ lạc quẻ.

Nhưng cậu vẫn khăng khăng đeo nó trên tay, dù sắp ra cửa vẫn không tháo.

"Em...... mua đại ấy mà, thấy nó đẹp nên đeo thôi."

"Thế à?" Lục Đình bình tĩnh nói: "Màu này không hợp với em lắm, để bữa nào anh đổi màu khác đẹp hơn cho em nhé?"

Thẩm Kiều cắn môi làm thinh, nhất thời không biết từ chối thế nào.

Ánh mắt Lục Đình dừng lại trên môi cậu.

Lần trước ra ngoài với anh, cậu cũng tô son nhưng màu son lúc đó rất nhạt. Anh có thể nhìn ra cậu không quen bôi gì đó lên môi nên hở chút lại bặm môi.

Nhưng hôm nay cậu không chỉ tô son mà còn tô rất đậm.

Môi đỏ, mắt đen, da trắng như tuyết.

Không hiểu sao Lục Đình lại thấy bất an khi nhìn màu son này.

Anh hỏi Thẩm Kiều: "Hôm nay Kiều Kiều làm gì ở nhà?"

Thẩm Kiều siết chặt tay rồi trả lời anh: "Buổi sáng em ăn điểm tâm rồi về phòng đọc sách. Ăn trưa xong thì ngủ một giấc, sau đó xuống lầu đợi anh về."

Anh dừng lại trước xe.

Hôm nay Lục Đình không cho tài xế lái xe mà định tự lái.

Anh cúi xuống bế cậu lên ghế phụ, chẳng biết vô tình hay cố ý mà khi ôm Thẩm Kiều, anh đụng vào cổ tay trái của cậu.

Thanh niên lập tức run rẩy, sắc mặt tái nhợt, co rúm lại trong ngực anh.

Vẻ mặt Lục Đình không hề thay đổi, cụp mắt nhìn cậu: "Sao thế?"

"Không sao ạ." Thẩm Kiều nắm chặt tay áo anh: "Tại anh lỡ làm em nhột thôi."

Lục Đình khom người đặt cậu lên ghế, trong giọng nói lộ ra ý cười: "Không ngờ Kiều Kiều nhà mình nhạy cảm vậy."

Nhưng ở nơi Thẩm Kiều không thấy được, đôi mắt người đàn ông tối sầm.

Anh đứng dậy đóng cửa lại rồi vòng qua bên kia để lên xe, ánh mắt âm thầm lướt qua chiếc băng tay.

Lục Đình khởi động xe rồi hỏi: "Hôm nay Kiều Kiều dậy lúc mấy giờ?"

Thẩm Kiều kéo tay áo che cổ tay: "Khoảng bảy tám giờ ạ."

"Thế à? Sao anh nghe dì bếp nói mười giờ em mới xuống ăn sáng?"

Giọng thanh niên ôn hòa, không hề bực mình vì anh hỏi dồn dập, "Tối qua em ngủ không ngon, còn gặp ác mộng nên lúc dậy ngồi thừ rất lâu, sau đó em đi tắm rồi mới xuống lầu."

Một người hỏi một người trả lời, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Hai mươi phút sau, hai người đến nhà hàng mà Lục Đình nói.

Họ xuống xe rồi đi thang máy lên phòng riêng trên tầng thượng.

Đúng như Lục Đình nói, ở đây không một bóng người, bởi vì tầng thượng đã được Lục Đình bao trọn.

Nhà hàng nằm ở khu đắc địa, nhìn qua cửa sổ sát đất có thể ngắm toàn cảnh Giang Thành về đêm.

Ánh mắt Thẩm Kiều lộ vẻ kinh ngạc: "Chỗ này đẹp vậy chắc đắt lắm anh nhỉ?"

Lục Đình thản nhiên nói: "Anh là thành viên ở đây, còn là khách hàng mới nên được giảm nửa giá."

Anh lấy thực đơn ra đưa cho Thẩm Kiều: "Anh gọi mấy món rồi, em xem còn muốn ăn gì nữa không?"

Việc đầu tiên Thẩm Kiều làm khi cầm thực đơn là nhìn giá, nhưng lại phát hiện trên thực đơn không hề ghi giá.

Lục Đình nói: "Đây là quy định của họ, trả tiền rồi muốn ăn bao nhiêu thì gọi. Kiều Kiều muốn ăn gì cứ gọi thoải mái đi, nếu không tụi mình sẽ lỗ vốn đấy."

Thẩm Kiều nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Đình không hề giống đang nói dối.

"Dạ, vậy bữa ăn này bao nhiêu tiền? Em với anh chia đôi."

Lục Đình đang rót nước cho cậu bỗng dừng lại: "Sao, anh mời em không được à?"

Thẩm Kiều cầm bút ghi hết những món mình muốn ăn cho "lại vốn".

"Em biết Lục tiên sinh rất giàu, nhưng tiền của anh không phải từ trên trời rơi xuống nên đâu thể mời em mãi được. Với lại dạo này em buôn bán có tiền mà."

Lục Đình không từ chối mà cười nói: "Cũng đúng, biết đâu sau này Kiều Kiều còn phải dẫn anh đi ăn nữa."

Anh cong mắt nói: "Chỉ một ngàn thôi, không đắt đâu, Kiều Kiều trả anh năm trăm là được rồi."

Nhân viên phục vụ đứng sau lưng họ cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám hé răng nửa lời.

Trả một ngàn tệ để ăn ở đây sao? Đùa à.

Ly trà trong tay Lục Đình đã hơn một ngàn rồi.

Nhưng Thẩm Kiều lại không hề nghi ngờ.

Trong hai mươi mấy năm ngắn ngủi đời mình, vì người thừa kế của nhà họ Thẩm luôn là nữ, cộng thêm Thẩm Ngọc không thích cậu, sợ cậu lấn át mình nên Thẩm Thu Hòa chưa bao giờ dẫn cậu đến bất cứ sự kiện quan trọng nào.

Cậu chỉ ăn ở căng tin trường và quán ven đường, trí tưởng tượng của cậu về người giàu chỉ là căn biệt thự không lớn lắm của gia đình mình và nhà họ Thẩm những dịp lễ Tết.

Cậu trả thực đơn cho Lục Đình: "Em chọn xong rồi, anh xem có nhiều quá không, tụi mình có ăn hết không?"

Lục Đình nhìn lướt qua, thật ra đều là những món anh đã gọi.

Anh đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ rồi nói: "Không sao, ăn không hết chúng ta có thể đem về mà."

Thẩm Kiều cảm thấy nhà hàng buffet này khá ổn, ngày xưa cậu đi ăn buffet, chẳng những không được đem về mà còn phải trả tiền đồ ăn thừa.

Lục Đình nhìn bộ dạng ngây ngô của cậu, đặt ly nước trước mặt cậu rồi hỏi: "Giờ Kiều Kiều kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"

Thẩm Kiều giơ bốn ngón tay lên, hớn hở nói: "Em kiếm được bốn ngàn mấy, gần năm ngàn rồi."

Nhưng cậu đã bỏ ra gần ba ngàn để mua quà cho Lục Đình nên giờ chỉ còn hơn một ngàn.

Người đàn ông cụp mắt xuống, buồn bã nói: "Anh giúp Kiều Kiều bao nhiêu chuyện, cứ tưởng em kiếm được tiền sẽ mua quà cho anh nữa chứ."

Anh vừa dứt lời thì Thẩm Kiều nghĩ ngay đến chiếc kẹp cà vạt mình cất trong ngăn kéo chưa đem tặng.

Lục Đình liếc Thẩm Kiều, vờ như không nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của cậu, hờ hững nói: "Lần trước em nói đến trung tâm thương mại chưa tìm được quà phù hợp, lâu vậy rồi mà vẫn chưa chọn được sao?"

Thẩm Kiều lắp bắp: "Em...... em đang tìm, em sợ rẻ quá anh không thích."

"Sao lại thế được." Người đàn ông nói. "Quà đâu phân biệt đắt rẻ. Nếu anh hái một bó hoa trong vườn tặng em, em có giận vì anh chẳng tốn xu nào để mua hoa không?"

Thẩm Kiều lắc đầu.

"Thế nên anh sẽ không giận vì Kiều Kiều mua quà rẻ cho anh đâu, với lại anh biết dù em nói rẻ nhưng chắc chắn món quà đó tiêu tốn gần hết tiền tiết kiệm của em, đúng không?"

"Cũng...... không đắt vậy đâu ạ."

"Ừ." Lục Đình nhìn cậu: "Nếu Kiều Kiều chưa chọn được quà gì phù hợp thì anh có thể gợi ý."

Thẩm Kiều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh. Dưới ánh đèn, gương mặt nghiêm nghị của người đàn ông lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, "Thật ra anh đang cần một chiếc kẹp cà vạt, nếu em chưa biết chọn gì thì có thể cân nhắc cái này."

Trong lúc anh nói, đôi mắt màu xám nhìn Thẩm Kiều chăm chú. Bỗng chốc Thẩm Kiều như nhìn thấy chiếc kẹp cà vạt màu xám lẳng lặng nằm trong tủ kính chờ người đến lấy.

Thanh niên lúng túng nhìn lảng đi chỗ khác, cầm ly nước lên uống một hớp: "Em...... Em sẽ cân nhắc."

Lục Đình cởi áo vest ra rồi nhìn chiếc băng tay trên tay cậu, "Điều hòa hơi nóng, Kiều Kiều không tháo băng tay ra à?"

Thẩm Kiều vội rụt tay lại, sắc mặt tái đi nhưng vì hôm nay tô son đậm nên không nhìn ra.

"Không...... Không cần đâu ạ, em không thấy nóng."

Lục Đình cụp mắt không nói gì nữa.

Một lát sau, đồ ăn được bưng lên.

Không hổ là nhà hàng ngay cả người giàu ở Giang Thành cũng chưa chắc được ăn, món nào cũng ngon đến nỗi Thẩm Kiều muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Giữa bữa ăn, Lục Đình ra ngoài hút thuốc.

Anh dựa vào tường toilet gọi điện cho quản lý nhà hàng.

"Ổ bánh kia khỏi cần đem ra nữa, thay bằng món tráng miệng nổi tiếng ở chỗ các anh đi."

"Còn chiếc nhẫn trong đó thì sao ạ?"

"Cứ cất giùm tôi, hôm nào tôi sẽ cho người đến lấy."

Anh cúp máy rồi nhìn người đàn ông trong gương, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.

Tàn thuốc đỏ rực lấp lóe trên đầu ngón tay, trong không khí thoang thoảng một mùi hương lạ lẫm, Lục Đình đứng đó ngửi mùi hương này, lý tưởng và thực tế như xẻ anh ra làm đôi.

Trong lý tưởng của Lục Đình, anh sẽ đưa thanh niên đến nhà hàng đắt tiền nhất Giang Thành và bao trọn tầng thượng, nơi họ có thể giẫm cả thành phố dưới chân.

Khi bữa tối sắp kết thúc, một ổ bánh được đẩy ra, cậu sẽ ăn trúng chiếc nhẫn được giấu trong bánh, sau đó cả thành phố sẽ chứng kiến ​​tình yêu của họ.

Nhưng thực tế thì sao?

Lục Đình đau buồn nhắm mắt lại.

Thực tế là ngay cả bạn nhỏ mình nuôi anh cũng không bảo vệ được.

Anh mải mê lên kế hoạch cho tình yêu của họ mà không hề biết suýt nữa mình đã không còn gặp được cậu.

Anh không dám tưởng tượng dưới chiếc băng tay kia che giấu thứ gì? Mỗi lần nhìn nó, nỗi sợ hãi lại dâng cao trong lòng anh như sắp tràn ra ngoài.

Lục Đình dụi tắt điếu thuốc ném vào thùng rác, nhịn không được đá mạnh vào tường rồi chửi thề.



Sau khi Thẩm Kiều ăn xong ợ một cái, Lục Đình mới trở lại.

Có lẽ người đàn ông vừa rửa mặt bằng nước lạnh nên tóc mái ướt sũng dính vào lông mày, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt vằn vện tia máu.

Lục Đình đi tới trước mặt cậu, đột nhiên dừng lại.

Thẩm Kiều ngơ ngác dựa vào ghế, quay đầu nhìn anh rồi nở nụ cười: "Lục tiên sinh, anh sao vậy?"

Cậu không nhớ lúc ăn mình ngại phiền phức nên đã lau sạch son môi.

Không còn lớp son che lấp, làn da thanh niên tái nhợt đến đáng sợ.

Hệt như ngọn nến chỉ còn một đốm lửa tàn, nhìn như đang cháy nhưng thật ra một giây sau sẽ chìm vào bóng tối vĩnh hằng.

Thanh niên vẫn đang mỉm cười, hàng mi dài rũ xuống: "Lục tiên sinh, tụi mình ăn lại vốn chưa? Còn một món tráng miệng nữa nhưng em ăn hết nổi rồi, gói lại đem về được không ạ?"

Lục Đình run rẩy đưa tay cầm áo vest trên ghế, lời nói khó nhọc thốt ra khỏi cổ họng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, dường như đang cố kìm nén một cảm xúc nào đó.

"Kiều Kiều, chúng ta về nhà thôi, không ăn, không ăn nữa......"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com