Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 48



Thẩm Kiều nằm mơ.

Trong mơ, cậu bị lôi ngược về mùa hè lớp mười một.

Ánh nắng chói chang, hàng cây long não trải dài trên con đường đến trường.

Tháng Tám ve kêu rả rích không ngớt.

Đó là mùa hè đen tối nhất trong đời cậu.

Hộc bàn bị nhét chuột chết, sách giáo khoa và vở bài tập không cánh mà bay, mặt bàn khắc đầy những câu tục tĩu.

Thẩm Ngọc chặn cậu lại trong nhà vệ sinh, túm tóc cậu như nắm lông thú rồi cầm dao cạo xởn tóc cậu thành những mảng cao thấp không đều, nham nhở như bị chó gặm.

Suốt thời gian đó tóc cậu luôn lòa xòa che khuất mặt, chỉ chừa lại mỗi chóp cằm nhọn hoắt.

Mỗi lần đi vệ sinh, luôn có một chậu nước bẩn đang chờ cậu.

Ướt sũng, hôi thối......

Ngay cả chuột cống còn sạch hơn cậu.

Thật ra đây là điều hết sức quen thuộc trong suốt quãng đời học sinh của cậu. Ngay cả lúc mơ cũng không khơi dậy quá nhiều cảm xúc của cậu.

Cho đến khi cậu nhìn thấy con hẻm tối tăm kia.

Lầy lội, ẩm ướt......

Những cơn mưa tháng Tám luôn ập đến bất chợt.

Cậu bị xô mạnh vào tường làm bộ đồng phục sạch sẽ gọn gàng lấm lem vết bẩn. Mái tóc rối bù của thiếu niên bị vén lên, để lộ gương mặt quá mức xinh đẹp kia.

Có những chuyện luôn xảy ra mà không hề báo trước.

Tựa như mưa rào, tựa như những ánh mắt đang dán chặt vào cậu.

Cậu bị lôi xềnh xệch tới cuối hẻm.

Hôm đó trời mưa tầm tã khiến mọi tiếng kêu cứu của cậu đều bị tiếng sét át đi.

Cậu đội mưa quỳ xuống trước mặt đám người rồi lấy hết mọi thứ có giá trị ra để cầu xin bọn họ tha cho mình.

Nhưng tiếng van nài khẩn thiết của cậu chỉ khiến nụ cười trên mặt bọn họ phấn khích hơn, những ánh mắt kinh tởm kia đảo khắp mặt cậu.

"Sợ gì? Tụi anh đều là người tốt, cố ý tới chăm sóc cưng mà."

"Em trai, cưng đẹp thế này chắc chưa bao giờ nếm mùi đàn ông đâu nhỉ? Hôm nay tụi anh sẽ thỏa mãn cưng, bảo đảm cưng sẽ sướng mê luôn."

"Ê tụi bây nghĩ coi nó đẹp như vậy thì phía dưới có mọc ra cái của đàn bà không?"

"Ha ha ha...... Lột ra xem chẳng phải sẽ biết ngay à?"

......

Thẩm Kiều mở choàng mắt.

Chỗ bên cạnh trống trơn, nắng sớm mờ nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt cậu, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, trắng bệch gần như trong suốt.

Cậu không kìm được run rẩy, hốt hoảng vén chăn lên rồi bò đi.

Khi chống tay, vì quá hoảng loạn nên Thẩm Kiều vấp chăn té xuống giường.

Cậu lồm cồm bò dậy, ngay cả xe lăn cũng không cần mà lết vào phòng vệ sinh ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

Vừa nôn vừa đưa tay móc họng mình, chỉ hận không thể nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

"Hình như tao chưa chơi thằng nào đẹp như nó thì phải? Tụi bây đoán xem cưỡi nó sẽ có cảm giác gì?"

Ọe......

Bẩn, rất bẩn.

"Mày muốn ngủ với cậu ta hả? Dễ thôi, đợi Lục tổng chơi chán rồi đến hỏi xin đi. Chuyện nhỏ ấy mà......"

Sao cậu lại bẩn thế chứ!

"Miệng dưới không được thì vẫn còn miệng trên mà......"

Giống nhau, tất cả đều giống nhau.

Dù cậu có cố gắng thế nào, vùng vẫy ra sao thì vẫn chỉ là món đồ chơi có thể tùy ý chà đạp trong mắt người khác.

Thẩm Ngọc nói đúng, dù cậu có giãy giụa cỡ nào, chỉ cần còn mang gương mặt này thì mãi mãi cũng không thoát ra được.

Chẳng ai có thể cứu cậu cả.

Ngay cả cậu còn không cứu nổi mình thì làm sao người khác cứu cậu được?

Thanh niên ngẩng đầu lên khỏi bồn cầu, tia sáng cuối cùng trong mắt cũng tắt ngấm.

Cậu hờ hững lau nước mắt rồi nhấn nút xả nước, tẩy sạch bồn cầu rồi leo lên xe lăn về phòng.

Vẻ mặt Thẩm Kiều hết sức bình tĩnh, mặc dù vừa nôn thốc nôn tháo, toàn thân run rẩy lê lết trên sàn, nhưng lúc về phòng tay cậu lại ổn định lạ thường.

Cậu bình tĩnh đóng cửa, khóa trái rồi kéo rèm lại.

Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Cậu bật đèn lên, lấy cây kéo ra khỏi tủ, tìm một chiếc tua vít rồi cúi đầu tháo con ốc nối hai lưỡi kéo ra.

Chỉ chốc lát sau, cậu đã có được một lưỡi kéo.

Thẩm Kiều giơ tay lên.

Cổ tay trước mặt rất gầy, trắng chói mắt dưới ánh đèn. Mạch máu xanh hiện rõ trên cổ tay, khi chạm vào có thể cảm nhận được nhịp đập nhè nhẹ của sinh mệnh.

Hàng ngàn hàng vạn tiểu cầu đang làm việc chăm chỉ để tạo nên cơ thể khỏe mạnh cho chủ nhân của chúng.

Nhưng bây giờ,

Chủ nhân của chúng mệt rồi.

Lưỡi kéo trơn láng kề sát cổ tay, vì không bén lắm nên cậu phải đè mạnh mới rạch được một đường.

Dường như thanh niên không hề cảm nhận được đau đớn, máu tươi chảy dọc cổ tay xuống đất nhưng cậu chẳng có cảm giác gì, thậm chí một biểu cảm cũng không có.

Cậu giơ lưỡi kéo trong tay phải lên ngắm nghía.

Trong sách nói phía dưới là động mạch chủ, chỉ cần cắt mạnh hơn là cậu sẽ được giải thoát hoàn toàn.

Nhưng vừa định ra tay thì một đoạn đối thoại chợt hiện ra trong đầu.

Người đàn ông nắm chặt cổ tay cậu, giọng nói vô cùng dịu dàng.

"Lục Cửu nói có một nhà hàng bán đồ ăn ngon lắm, Kiều Kiều muốn đi ăn không?"

"Vậy ngày mai anh đi làm, Kiều Kiều ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về nhé?"

"Kiều Kiều có đợi anh về không?"

Có đợi anh về không?

......

Cạch ——

Lưỡi kéo rơi xuống đất.

Thanh niên ngồi trên xe lăn cúi gập người, khóc không thành tiếng.



Lục Cửu dẫn người lên văn phòng.

Hắn gõ cửa một cái, nghe tiếng trả lời mới đẩy cửa vào: "Lục tổng, người anh muốn tìm tới rồi ạ."

Lục Đình ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, bắt gặp ánh mắt lấm lét của Tề Bạch.

Tề Bạch sợ sệt nhìn anh rồi hỏi: "Lục...... Lục tổng, ngài tìm tôi có việc gì không ạ?"

Lục Cửu lui ra ngoài đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn hai người.

Tề Bạch không ngây thơ đến mức ngộ nhận người đàn ông gọi mình tới đây vì thích mình. Hắn chỉ sợ mình có chỗ nào đắc tội khiến anh muốn tính sổ với mình thôi.

Nhưng dù có tính sổ thì cũng đâu cần gọi hắn tới để báo trước chứ?

Lục Đình hất cằm nói: "Ngồi đi. Tôi tìm cậu chỉ để hỏi chút chuyện thôi."

Tề Bạch nơm nớp lo sợ ngồi xuống trước mặt anh.

Lục Đình đẩy tài liệu trong tay về phía hắn: "Đây là kịch bản phim, vai chính là diễn viên gạo cội, danh tiếng rất tốt, tỷ suất người xem cũng ổn định, họ đang cần một nam phụ, chỉ cần cậu ký tên thì vai nam phụ này sẽ là của cậu."

Tề Bạch không tin có bữa trưa nào miễn phí: "Lục tiên sinh cần tôi làm gì sao ạ?"

"Kể tôi nghe chuyện xảy ra trong phòng hôm đó đi, một chữ cũng không được sót."

Nửa tiếng sau, Tề Bạch ra khỏi văn phòng.

Lục Đình ngậm điếu thuốc ngồi dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì.

Hồi lâu sau, một tiếng thở dài khẽ khàng vang lên trong không khí.

"Đúng là nhóc xạo mà."

Trước khi tan sở, Lục Cửu nhận được một bản danh sách, hắn nhìn dãy tên trên đó rồi mờ mịt hỏi: "Gia, đây là gì thế ạ?"

Lục Đình vớ lấy áo vest và cây gậy, hấp tấp về nhà ăn cơm.

"Cả ngày làm trợ lý cho tôi chán lắm đúng không? Hay là vậy đi, để tôi tìm việc cho cậu làm."

Lục Cửu chợt có linh cảm không lành: "Ví dụ như gì ạ?"

"Ví dụ như tìm việc cho đám người trong danh sách này làm."

Lục Cửu: "......"

Vậy hắn chỉ ăn lương trợ lý mà phải làm đến hai việc luôn sao?

Lục Đình nói thêm: "Tôi sẽ tăng lương cho cậu."

Nỗi oán hận trong lòng Lục Cửu lập tức tiêu tan: "Cụ thể là anh muốn bọn họ làm gì?"

Lục Đình cười như không cười liếc hắn: "Cậu nghĩ xem tôi muốn bọn họ làm gì?"

Thôi xong, đám người không biết trời cao đất dày kia đắc tội với Diêm Vương sống rồi.

"Vậy......" Hắn chỉ vào mấy cái tên được viết bằng bút đỏ, "Mấy người này là ai ạ?"

Người đàn ông liếc nhìn rồi nói: "Tôi thấy bọn họ có vẻ rất thích hai lạng thịt dưới hông mình, thay tôi chăm sóc cho tốt đi."

Anh giơ tay lên xem đồng hồ.

Năm rưỡi chiều, đủ để anh về đón Thẩm Kiều đi ăn.

Sáu giờ, Lục Đình đúng hẹn trở về biệt thự.

Andy đang tưới cây trong sân, vừa thấy anh thì lập tức chào hỏi: "Lục tổng, ngài về rồi, Thẩm tiên sinh đợi ngài nãy giờ đấy ạ."

Lục Đình nhướng mày, cầm áo vest đi nhanh vào biệt thự.

Thẩm Kiều đang ngồi ăn trái cây trong phòng khách.

Cậu đã ăn hai miếng dưa hấu và năm quả dâu, đang định ăn quả thứ sáu thì một bóng người xuất hiện trước mặt.

Cậu ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.

Thẩm Kiều đặt quả dâu trong tay xuống rồi mỉm cười.

"Lục tiên sinh, anh về rồi."

Ánh mắt Lục tiên sinh tối đi, ngồi xuống trước mặt cậu rồi đưa tay vén tóc dài xõa xuống vai cậu: "Sao tự dưng lại ăn mặc kiểu này?"

Thẩm Kiều mím môi cúi đầu nhìn váy mình chạm vào quần tây đen của anh: "Mặc vậy đi ăn với anh sẽ hợp hơn."

Lục Đình cầm quả dâu tây cậu vừa để xuống đút cho cậu: "Sao em lại nghĩ mặc thế này sẽ hợp hơn? Chẳng lẽ mặc đồ nam đi chơi với anh mất mặt lắm à?"

Thẩm Kiều được anh đút cho ăn thì hơi ngại ngùng, nhưng vẫn há miệng cắn một miếng.

"Anh cũng biết mà, mỗi lần em ra đường toàn bị người ta chế nhạo, mặc đồ nữ sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái."

"Đúng là thế thật."

Lục Đình thản nhiên bỏ nửa quả dâu còn lại vào miệng.

"Vậy Kiều Kiều có thích mặc váy không?"

Thẩm Kiều sững sờ.

Lục Đình nói: "Anh đã đưa em ra ngoài thì chứng tỏ em có ăn mặc thế nào anh cũng không để ý."

"Kiều Kiều không cần làm gì vì anh hết, lý do em mặc váy chỉ có một thôi, đó là em thích mặc váy."

Ánh mắt Lục Đình lướt qua dải băng tay trên cổ tay trái của cậu: "Giờ em nói anh biết đi, em có thích mặc váy không?"

Thẩm Kiều nhìn vào mắt anh, bỗng nhiên không nói nên lời.

"Em không thích, đúng không?"

"Em......" Thẩm Kiều cụp mắt xuống.

Cậu đã gần quên mất cảm giác khi mặc váy lần đầu tiên. Ngượng ngùng, xấu hổ, cứ như cả thế giới đang nhìn mình chằm chặp. Thậm chí có một thời gian cậu còn nghi ngờ mình là con gái.

Nhưng Thẩm Thu Hòa luôn bắt cậu phải mặc, cậu không thể phản kháng, cũng không có năng lực phản kháng.

Về sau quen dần nên cậu chẳng cảm thấy gì nữa. Nhưng đến giờ vẫn chưa ai hỏi cậu có thích mặc váy không.

Lục Đình đưa cho cậu thêm một quả dâu rồi hỏi: "Lần sau còn mặc nữa không?"

Thẩm Kiều do dự cắn một miếng, sau đó lắc đầu trước mặt anh: "Không ạ."

Nửa quả dâu còn lại tiếp tục bị Lục tiên sinh xử lý.

Anh đứng dậy đẩy xe lăn cho cậu: "Lần này không kịp thay nên em chịu khó mặc tạm nhé? Anh đặt phòng riêng rồi, không ai thấy đâu."

Thẩm Kiều ấn vào cổ tay trái của mình rồi sụt sịt nói: "Lục tiên sinh, em không sao mà."

Lục Đình nhìn động tác của cậu: "Em mới mua băng tay à? Đẹp đấy."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com