Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 47



Sự thật là sau khi ra khỏi quán, bị gió lạnh thổi một lúc lâu khiến Lục Đình đã tỉnh rượu quá nửa.

Lục Đình biết rõ hơn ai hết chuyện xảy ra trong bồn tắm là do men say hay do ý xấu của mình.

Mặt nước trong veo vì hành động của anh mà lợn cợn những mảng trắng đục, Thẩm Kiều nép vào lòng anh, toàn thân ửng đỏ, vùi đầu như đà điểu, không nói một lời.

Lục tiên sinh tự biết đuối lý xoa mũi, chủ động thay nước trong bồn tắm, sau đó tắm rửa sạch sẽ cho đà điểu, thay đồ ngủ mềm mại thoải mái rồi bế người ra ngoài.

Đến khi nằm trên chiếc giường êm ái, Thẩm Kiều vẫn không muốn ngẩng đầu nhìn Lục Đình.

Cậu không nói gì, Lục Đình cũng chẳng để ý mà tìm máy sấy cắm vào ổ điện.

Thẩm Kiều cảm thấy chỗ nệm bên cạnh hơi lún xuống, sau đó tiếng máy sấy vang lên.

Một bàn tay đặt lên đầu Thẩm Kiều, cầm mái tóc dài ướt sũng của cậu cẩn thận sấy khô.

Thấy anh hầu hạ mình như vậy, Thẩm Kiều rất không quen: "Lục tiên sinh, em tự làm được mà."

Tiếng máy sấy hơi lớn nên Lục Đình không nghe rõ cậu nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt thanh niên khỏi cần đoán cũng biết, chỉ đơn giản là không muốn làm phiền anh thôi.

Anh vờ như không nghe thấy Thẩm Kiều nói gì, tiếp tục sấy tóc cho cậu.

Mười phút sau, anh hài lòng đặt máy sấy xuống, "Xong rồi."

Thẩm Kiều đưa tay sờ đầu, cảm nhận được mấy sợi tóc ngắn vểnh lên.

Cậu rụt tay lại rồi nói với Lục Đình: "Cảm ơn anh."

Lục Đình nhìn mớ tóc ngắn lỉa chỉa kia rồi đưa tay đè xuống, một giây sau chúng lại không nghe lời vểnh lên, thậm chí còn lắc lư trong không khí như đang chế giễu kỹ thuật sấy tóc "điệu nghệ" của anh.

Lục Đình nhìn thanh niên tóc tai bù xù cảm ơn mình, đôi mắt vẫn còn long lanh nước vì bị mình ức hiếp.

Thật sự là......

Anh quay lưng về phía Thẩm Kiều rồi vân vê ngón tay, dường như trên đó vẫn còn đọng lại xúc cảm ban nãy.

Anh có thể ức hiếp người khác đến mức này đều nhờ công lao của thanh niên trước mặt. Nếu không phải cậu quá ngoan thì anh cũng đâu cầm thú như thế.

Anh tiện tay ôm eo đối phương đẩy tới giữa giường rồi kéo chăn đắp cho cậu, "Được rồi, ngủ đi."

Lục Đình đứng dậy, chưa kịp thu tay về thì Thẩm Kiều đã giữ chặt tay anh: "Lục tiên sinh, anh đi đâu vậy?"

Lục tiên sinh là đàn ông bình thường, sau khi tỉnh rượu một số chức năng đã mất đột nhiên trở lại, bị ôn hương nhuyễn ngọc dựa sát như thế, nếu không phải bộ đồ ngủ đủ rộng để che đi dấu vết thì e là chú thỏ đang nắm tay anh đã chạy trốn nhanh hơn ai khác.

Da Lục Đình chợt nóng hổi, rõ ràng hai người tắm cùng một nhiệt độ nhưng khi ra ngoài, nhiệt độ trên người anh lại cao hơn Thẩm Kiều rất nhiều. Bị đôi mắt u ám kia nhìn chằm chằm khiến Thẩm Kiều theo bản năng muốn trốn tránh.

Không đợi Thẩm Kiều lùi lại, Lục Đình đã đứng dậy rút tay ra.

"Anh xuống lầu uống canh giải rượu."

Hai người náo loạn một trận đến gần mười hai giờ khuya. Tầng trệt biệt thự tối như mực, không một bóng người, dù nhà tư bản có độc ác cỡ nào cũng không thể bắt quản gia và người hầu phục vụ mình lúc nửa đêm.

Gọi cho Lục Đình hai cuộc trước khi tan làm đã là sự tận tâm cuối cùng của Andy.

Nhưng lúc đó Lục Đình đang ra sức "hầu hạ" Thẩm Kiều, đừng nói điện thoại mà dù trời sập anh cũng chẳng quan tâm.

Người đàn ông dò dẫm đi vào bếp rồi bưng canh giải rượu nguội ngắt tới mở cửa sổ, đứng trong gió lạnh hơn mười phút mới tỉnh táo lại.

Anh bình tĩnh uống hết canh giải rượu, đặt chén xuống rồi quay người lên lầu.

Anh cứ tưởng nãy giờ Thẩm Kiều đã ngủ thiếp đi, nhưng vừa mở cửa ra thì đôi mắt sáng ngời của thanh niên lập tức nhìn về phía anh.

Lục Đình khựng lại rồi đóng cửa: "Sao chưa ngủ nữa?"

Thẩm Kiều nói: "Chờ anh mà."

Lục Đình biết mình so sánh không đúng, nhưng nhìn cậu thế này quả thực giống hệt cô vợ nhỏ ngoan ngoãn chờ chồng mà đám thư ký của anh hay nói.

Cô vợ nhỏ chủ động vén chăn bên cạnh lên: "Lục tiên sinh buồn ngủ rồi sao?"

Lục Đình chợt cảm thấy mình đứng dưới lầu mười phút đều là công cốc.

Nhưng giờ viện cớ khác xuống lầu cũng không thực tế lắm, anh chỉ có thể gượng gạo nằm xuống giường trước ánh mắt chờ mong của Thẩm Kiều rồi tắt đèn.

"Ừ, ngủ đi."

Trong bóng tối, Lục Đình cảm nhận được ánh mắt Thẩm Kiều nhìn mình, quả nhiên một lát sau, anh nghe thấy người bên cạnh lên tiếng.

"Lục tiên sinh vẫn còn buồn sao ạ?"

Hình như biết Thẩm Kiều không thích bật đèn trong lúc ngủ nên mỗi lần ngủ chung với cậu, Lục Đình đều tắt hết đèn, cả căn phòng tối như mực.

Chính vì bóng tối này mà cậu không nhìn thấy vẻ mặt Lục Đình, chỉ cảm nhận được hơi thở đều đặn của người đàn ông chợt trở nên nặng nề.

Lục Đình không trả lời mình có buồn hay không mà chỉ hỏi: "Kiều Kiều muốn biết tại sao anh uống rượu không?"

Vành tai Thẩm Kiều lại đỏ lên. Say rượu gọi cậu như vậy thì thôi đi, sao lúc tỉnh cũng......

Thấy cậu làm thinh, Lục Đình cười: "Không muốn biết thì thôi."

Nói xong anh nhắm mắt lại như sắp ngủ thiếp đi.

Thẩm Kiều vội nói: "Không...... không phải không muốn biết, nhưng anh có tiện nói không?"

Lục Đình trở mình đối diện với cậu: "Chẳng có gì không tiện cả, nhưng chúng ta giao kèo trước nhé? Anh sẽ nói em biết lý do anh uống rượu, đổi lại em phải kể anh biết những gì em nghe thấy khi quay lại phòng."

Sắc mặt Thẩm Kiều lập tức tái nhợt: "Em không hiểu ý anh. Em có nghe thấy gì đâu."

"Không có thật sao?"

Lục Đình nói: "Được, vậy em thề đi, nếu em nói dối thì Lục Đình sẽ chết không toàn thây."

Thẩm Kiều đột ngột bật dậy khỏi giường, thậm chí quên cả tôn xưng: "Lục Đình, sao anh......"

"Anh làm sao?" Lục Đình nhìn cậu, "Nếu em không nghe thấy gì thì sao phải sợ thề thốt?"

Thẩm Kiều làm thinh.

Tiếng thở dài bất lực của người đàn ông vang lên trong bóng tối, sau đó cậu cảm thấy mình được ai đó ôm vào lòng.

Chóp mũi tràn ngập mùi sữa tắm giống hệt mùi trên người cậu xen lẫn hơi thở ấm áp của người đàn ông, tay anh vòng qua eo cậu, đầu tựa vào vai cậu, ôm trọn cả người cậu trong ngực mình, tựa như một chỗ dựa vững chắc đáng tin cậy.

"Kiều Kiều, anh không muốn ép em, nhưng có những chuyện phải nói ra mới giải quyết được, em thấy đúng không?"

Thẩm Kiều nắm chặt tay áo anh làm vải áo mềm mại trở nên nhăn nhúm.

Lục Đình không nói gì mà cứ thế ôm cậu, yên lặng chờ cậu trả lời.

Có lẽ vì bóng tối dễ khuếch đại cảm xúc của con người, cũng có thể vì vòng tay anh quá ấm áp nên cuối cùng Thẩm Kiều gật đầu.

"Dạ."

Nhưng nói chuyện trong tư thế này có vẻ hơi thân mật quá thì phải.

Thẩm Kiều chống tay lên giường, định chui ra khỏi ngực Lục Đình. Kết quả người đàn ông như mọc mắt, chụp lấy tay cậu trong bóng tối rồi ôm eo cậu nằm xuống, hai người lại ngã vào chăn.

Khác với lần trước hai người cứ như cách nhau một dải Ngân Hà, lần này cậu nằm trọn trong ngực Lục Đình, tay kề tay, chân kề chân, cực kỳ thân mật.

Thẩm Kiều lắp bắp: "Lục...... Lục tiên sinh, anh...... sao anh lại......"

Lục tiên sinh đưa tay kéo chăn đắp kín hai người, còn không quên cúi đầu răn dạy cậu: "Đừng nhúc nhích, lỡ gió lạnh lọt vào thổi bay hơi ấm thì sao?"

Thẩm Kiều: "......"

Biệt thự trang bị hệ thống sưởi âm sàn 24/7 thì lấy đâu ra gió lạnh chứ?

Lục tiên sinh nói có gió là có gió, thừa dịp hai chân đối phương bất tiện, anh ôm chặt cậu vào lòng: "Được rồi, em còn muốn nghe nữa không?"

Chỉ vỏn vẹn một chiêu đã khống chế được Thẩm Kiều.

Giọng Lục Đình không nhanh không chậm, tựa như không phải kể chuyện của mình mà đang kể chuyện người khác.

"Cha anh rất đông tình nhân, nhiều không đếm xuể, mẹ anh chỉ là một trong số đó mà thôi. Nhưng bà khác với những người còn lại ở chỗ bà bị lừa."

"Hồi đó Lục Lẫm Xuyên mới ba mươi tuổi, hào hoa phong nhã, khôi ngô tuấn tú nên dễ dàng lừa được mẹ anh lúc đó chỉ ngoài hai mươi, chưa trải sự đời."

"Ông ta nói dối mình còn độc thân, thế là hai người bắt đầu hẹn hò."

"Mới đầu Lục Lẫm Xuyên rất tốt, chiều chuộng bà hết mực cho đến khi lên giường với bà. Ít lâu sau thì Lục Lẫm Xuyên chơi chán, chỉ xem đây là một mối tình thoáng qua, sau khi chia tay lại cặp kè người khác."

"Nhưng mẹ anh có cá tính rất mạnh, đang yêu sâu đậm sao có thể cam tâm bị ông ta bỏ rơi?"

"Bà bắt đầu điều tra Lục Lẫm Xuyên, phát hiện ông ta không chỉ có vợ mà còn lang chạ với cả đống người......"

Anh tựa đầu vào trán Thẩm Kiều, thậm chí còn cười khẽ: "Nếu em gặp phải tình huống này thì sẽ làm gì?"

"Em......" Hơi thở Thẩm Kiều bị câu hỏi của anh làm nghẹn lại, hồi lâu sau mới trả lời: "Em không biết nữa. Với tính cách của em, hoặc là trả thù hoặc là xem như mình bị chó cắn thôi. Dù sao ông ta cũng cho nhiều tiền mà."

Lục Đình: "Tóm lại là không thích loại người này nữa đúng không?"

"Chứ sao! Người như vậy hoàn toàn không đáng để thích."

"Đúng vậy......" Lục Đình nói: "Người như vậy hoàn toàn không đáng để thích."

Nhưng mẹ anh cứ như ăn trúng bùa mê thuốc lú, không phải Lục Lẫm Xuyên thì không chịu.

Sau khi biết mình có thai, bà nóng lòng sinh con ra, hy vọng có thể dùng đứa con này giữ chân Lục Lẫm Xuyên.

Nhưng Lục Lẫm Xuyên đã có rất nhiều con, sao có thể vì bà mà hồi tâm chuyển ý được? Sự níu kéo của bà chỉ khiến lão thêm phiền chán.

Lục Đình càng lớn càng giống Lục Lẫm Xuyên. Tình yêu chân thành bị chà đạp của người phụ nữ rốt cuộc biến thành nỗi thù hận sâu sắc. Bà không tìm được Lục Lẫm Xuyên nên trút hết oán hận lên Lục Đình.

Chẳng ai biết tuổi thơ của Lục Đình trôi qua như thế nào. Ngay cả anh mỗi khi nhắm mắt lại đều nghĩ có lẽ ngày mai mình sẽ không được thấy mặt trời nữa.

Chân anh bị què vào lúc đó.

Cơn đau do mắt cá chân bị đập vỡ cũng chẳng khác gì những cơn đau trước đó anh từng chịu, chỉ khác là anh có thêm một điểm để mọi người chê cười.

Tóm lại cuộc sống của anh trước năm hai mươi mốt tuổi chẳng có gì để kể, những lời chửi rủa, những trận đòn của người phụ nữ và mùi cống rãnh hôi thối ở khu ổ chuột đã đeo bám hai mươi năm dài đằng đẵng của anh.

Nhưng anh không muốn để Thẩm Kiều biết những chuyện này.

"Bà nhận ra mình không thể níu kéo Lục Lẫm Xuyên, còn anh thì càng lớn càng giống ông ta, thế là bà bỏ anh lại mà đi."

"Sáng nay anh đọc được tin bà sắp kết hôn. Đối phương là một doanh nhân có tiếng trong ngành, tốt tính, chăm lo gia đình, sau khi vợ mất vì bệnh thì ở góa cho đến khi gặp bà."

Anh còn nhìn thấy ảnh cưới trong vòng bạn bè.

Dù đã qua nhiều năm nhưng bà vẫn rất xinh đẹp, chỉ là vẻ đẹp kia hết sức lạ lẫm.

Bởi vì đó là biểu cảm mà anh chưa từng thấy trước đây, nói đúng hơn là bà chưa bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.

Cha anh mất, mẹ anh tái hôn. Chỉ có anh, một kẻ thừa thãi sinh ra từ sai lầm của bọn họ, ai cũng không cần, ai cũng căm hận, ai cũng xa lánh.

Thế nên mỗi người đều hối hả chạy tới cuộc sống mới của mình, chỉ có anh còn kẹt lại trong đầm lầy do bọn họ tạo ra, cả đời cũng không ngoi lên được.

Thẩm Kiều hỏi: "Anh buồn vì bà ấy sắp tái hôn à?"

Lục Đình xoa đầu cậu trong bóng tối: "Kiều Kiều thông minh ghê, đoán ra ngay luôn."

Thẩm Kiều nhíu mày, cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như lời anh nói.

Nhưng người đàn ông đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: "Anh nói xong rồi, đến lượt em đấy."

Thân hình thanh niên hơi cứng lại, "Đúng là em có nghe thấy bọn họ bàn tán về mình."

"Ừ." Lục Đình hỏi: "Bàn tán chuyện gì?"

Thẩm Kiều xoắn ngón tay: "Họ nói em là người tàn tật cụt chân, sao anh lại để ý em được."

Lục Đình nói: "Vì anh tinh mắt chứ sao."

Thẩm Kiều: "......"

Người đàn ông bình tĩnh hỏi tiếp: "Còn gì nữa không?"

Thẩm Kiều: "Họ nói thể nào mai mốt anh cũng chán em rồi bỏ em."

Lục Đình nói: "Bọn họ nói nhảm đấy, chỉ có Kiều Kiều bỏ anh chứ anh đời nào bỏ Kiều Kiều."

Thẩm Kiều: "......"

Cậu thật sự không hiểu tại sao sau khi uống rượu, hình tượng người đàn ông lại biến thành thế này?

Cậu âm thầm nhích sang bên cạnh, muốn giữ khoảng cách với Lục Đình: "Anh đừng nói lung tung nữa."

Lục Đình kéo cậu lại rồi nói: "Anh đâu có nói lung tung, có câu khi say mới nói lời thật lòng mà."

Thẩm Kiều: "......"

Lục Đình sợ còn trêu cậu thì đêm nay phải ngủ một mình, "Thôi không trêu em nữa, bọn họ còn nói gì không?"

Thẩm Kiều dừng lại một lát rồi lắc đầu: "Hết rồi ạ."

"Thật không?"

"Thật mà."

"Được rồi......"

Người đàn ông đưa tay ấn đầu cậu vào ngực mình, cưỡng ép tắt máy.

"Vậy thì ngủ thôi."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com