Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 9: Bố thí hay cơ hội?



Ngày hôm đó, khi ánh mặt trời rọi xuống những con phố của Konoha, không khí trở nên ấm áp, nhưng Naruto vẫn cảm thấy cô đơn. Mặc dù có sự chăm sóc của Teuchi và Ayame từ quán Ichiraku Ramen, nhưng cậu biết rằng điều đó không thể kéo dài mãi. Cậu vẫn phải đối mặt với sự cô đơn và sự khinh miệt từ phần lớn làng.

Khi Naruto đang đi dọc con phố, vô tình thấy Đệ Tam Hokage đứng gần đó, trên tay ông là một phong bì và một túi tiền. Naruto không biết lý do nhưng một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Cậu bước tới gần và nhìn ông với ánh mắt nghi ngờ.

“Ông Đệ Tam, có chuyện gì vậy?” Naruto hỏi, không khỏi tò mò.

Đệ Tam mỉm cười nhẹ nhàng, rồi vươn tay đưa túi tiền cho Naruto. “Naruto, đây là tiền sinh hoạt của con trong tháng này.” Ông nói, giọng ông ấm áp nhưng cũng ẩn chứa chút lo lắng. “Con đã lớn rồi, không thể cứ sống tự do như trước được. Đã đến lúc con bắt đầu tự lo cho mình.”

Naruto nhận lấy túi tiền và nhìn vào trong, nhưng khi cậu thấy số tiền, một cảm giác thất vọng thoáng qua. Tuy rằng đó là tiền để sống qua một tháng, nhưng với một đứa trẻ sống như Naruto, số tiền đó không thể nào đủ để chi tiêu cho các nhu cầu cơ bản. Cậu thở dài, nhưng không nói gì. Sự thực là, Naruto đã quen với việc sống trong sự thiếu thốn.

Trong khi Naruto đang suy nghĩ về số tiền này, Đệ Tam rút ra một phong bì từ trong túi áo. “Ngoài ra, ta còn có một lá thư cho con. Đây là thông báo từ Học viện Ninja Konoha. Con đã đủ tuổi để nhập học và chính thức trở thành một học viên ninja.” Ông trao thư cho Naruto.

Naruto cầm lấy lá thư với một vẻ mặt khó hiểu. Đây là lần đầu tiên cậu nhận được một cơ hội chính thức để trở thành một ninja của Konoha. Cảm giác lo lắng và kỳ vọng dâng lên trong lòng cậu, nhưng cậu lại không biết phải đối diện với nó như thế nào. Cậu muốn trở thành một ninja, nhưng liệu với quá khứ của mình, liệu cậu có thể hòa nhập được vào Học viện Ninja?

Đệ Tam nhìn Naruto, ánh mắt ông dịu dàng, nhưng cũng đầy sự động viên. “Đây là cơ hội mà ta nghĩ con xứng đáng có. Con sẽ có thể học hỏi và trưởng thành từ đây. Mọi chuyện sẽ khó khăn, nhưng ta tin con sẽ làm được.”

Naruto gật đầu, không nói gì thêm, chỉ mím môi nhìn vào lá thư. Một phần trong lòng cậu muốn từ chối, vì cậu không biết liệu mình có thể làm được không, nhưng phần còn lại lại mong muốn được thử sức. Được trở thành một ninja chính thức, có thể bảo vệ Konoha và có thể trở thành một người mạnh mẽ, đó là ước mơ lớn lao của cậu.

Trong khi Naruto mải suy nghĩ về lá thư, một giọng nói lạnh lùng, khinh bỉ vang lên trong đầu cậu.

“Thật là sự bố thí nhảm nhí.” Vergil thì thầm, giọng anh lạnh lùng như băng. “Cả cái làng này, ngay cả Đệ Tam, cũng chỉ đang cố gắng cho ngươi thứ tiền ít ỏi này để duy trì cuộc sống của bản thân mình. Một kẻ yếu đuối như ngươi không cần sự bố thí. Ngươi cần phải học cách tự mình đứng lên, không phải sống nhờ vào sự cứu vớt của người khác.”

Naruto không thể không nghe thấy những lời này trong đầu. Cảm giác khó chịu lại dâng lên trong lòng. Cậu biết rằng mình không thể sống mãi trong cái bóng của sự thương hại. Sự khinh miệt của Vergil khiến cậu cảm thấy như bị thúc đẩy, như thể có một phần trong mình đang gào thét muốn thoát khỏi sự yếu đuối này.

Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc đó, Vergil cảm nhận được một sự thay đổi trong lòng mình. Một sự thay đổi không thể phủ nhận. Vergil không thể rời mắt khỏi Naruto, không thể không chú ý đến sự quyết tâm kỳ lạ trong cậu bé này. Mặc dù Vergil không bao giờ thừa nhận sự yếu đuối, anh không thể không nhận ra rằng sức mạnh của Naruto đến từ một nguồn năng lượng khác biệt – từ lòng kiên trì và khao khát được chứng minh bản thân.

Một ý tưởng lóe lên trong đầu Vergil, và anh khẽ mỉm cười. “Với sức mạnh của Cửu Vĩ trong người, và sự kiên định này... có lẽ đây là cơ hội tốt.”

Sự khinh miệt ban đầu dần dần chuyển thành một suy nghĩ khác, một ý định. Vergil không thể ngừng quan sát Naruto. Cậu bé này, dù yếu đuối, vẫn có thứ gì đó mà Vergil không thể chối bỏ. Anh ta không thể can thiệp ngay lập tức, nhưng một ý tưởng mơ hồ xuất hiện trong tâm trí anh: Vergil sẽ đào tạo Naruto, nhưng cách thức và kế hoạch cần phải được suy tính kỹ càng.

Vergil không phải là người dễ dàng làm bạn hay nhận ai làm học trò, nhưng với Naruto, có thể sẽ là một sự ngoại lệ. Anh ta không tin vào những thứ như tình yêu hay sự kiên trì, nhưng chính những thứ đó lại là yếu tố có thể khiến Naruto mạnh mẽ hơn, và có lẽ, sẽ giúp anh ta tìm thấy sức mạnh mà mình chưa bao giờ biết tới.

Nhìn Naruto từ xa, Vergil thầm nghĩ: “Cậu sẽ là người dẫn đường cho ta... và ta sẽ là người dẫn dắt cậu.”

---------------------------------------
Mùa đông lạnh lẽo, khi những bông tuyết rơi đầy trên những nèo đường của Konoha, Naruto lại lạc lõng trong dòng người vội vã. Cậu đã quen với việc bị ghẻ lạnh, nhưng vẫn không thể ngừng khao khát có một nơi để thuộc về. Naruto vẫn đi lang thang trên những con phố quen thuộc, với ánh mắt hướng về một tương lai không rõ ràng, nơi cậu có thể được mọi người chấp nhận.

Khi cậu đi qua một con phố nhỏ, bỗng Naruto nghe thấy tiếng cười chế giễu và lời xầm xì từ một nhóm trẻ con. Cậu dừng lại và nhìn qua một bên đường, nơi một cô bé đang bị một nhóm trẻ con khác vây quanh. Hinata Hyuga – cô bé mà Naruto đã gặp trước đó – đang đứng đó, đôi mắt dịu dàng nhưng có phần lo lắng, cố gắng tránh né những lời chế nhạo.

"Hê hê, lại là cô bé yếu đuối này." Một đứa trong nhóm trẻ con cười, chỉ trỏ vào Hinata. "Chắc mày không dám làm gì đâu nhỉ?"

Một đứa khác tiếp lời: “Mày nghĩ ai sẽ cứu mày? Naruto sao? Hahaha.”

Hinata im lặng, cố gắng không để tâm đến những lời nói xấu, nhưng có thể thấy rõ cô bé đang rất tổn thương. Dù là một cô gái mạnh mẽ, nhưng trước những lời xỉa xói và hành động bắt nạt của nhóm trẻ con, cô bé chỉ biết đứng im và chịu đựng.

Naruto nhìn thấy cảnh tượng này và không thể chịu đựng được nữa. Cậu đã quá quen với việc bị đối xử như một kẻ ngoài cuộc, nhưng lần này, cậu không thể đứng nhìn Hinata bị bắt nạt mà không làm gì. Cậu bước về phía nhóm trẻ con, dù cậu chưa học được bất kỳ nhẫn thuật nào, nhưng với Naruto, chỉ có một cách duy nhất – phải đứng lên bảo vệ người khác, ngay cả khi đó chỉ là những cú đấm, đá tay chân.

Cậu lao về phía bọn trẻ, mặt đầy quyết tâm. “Đừng làm tổn thương cô ấy nữa!” Naruto hét lên.

Nhóm trẻ con quay lại, thấy Naruto tiến tới. Một đứa trong nhóm bật cười. “Thằng nhóc này lại muốn chơi anh hùng à? Cậu cũng chẳng khá hơn bọn tao đâu.”

Naruto không thèm nghe lời bọn chúng, cậu vung tay ra và lao vào một đứa trong nhóm, dùng cú đấm mạnh mẽ. Dù sức mạnh không bằng các ninja, nhưng cậu đánh mạnh và quyết liệt, đấm vào mặt đứa trẻ khiến nó ngã xuống đất.

Những đứa còn lại trong nhóm hoảng sợ, không ngờ Naruto lại dám phản kháng lại như vậy. Một đứa khác định chạy lại, nhưng Naruto đã tung một cú đá vào bụng khiến nó lùi lại. Cậu không có ninjutsu, không có chakra, nhưng cậu có sức mạnh của chính mình và sự quyết tâm mạnh mẽ để bảo vệ Hinata.

“Cút đi!” Naruto gầm lên, ánh mắt sáng rực lên như lửa. “Các người không có quyền bắt nạt cô ấy nữa!”

Nhóm trẻ con sợ hãi, chưa kịp phản ứng thì đã thấy cả bọn đang vội vã bỏ chạy. Một đứa trong số chúng nhìn Naruto rồi quay đầu chạy, hốt hoảng nói: “Chạy thôi! Thằng này điên rồi!”

Khi bọn trẻ đã bỏ đi, Hinata vẫn đứng yên một lúc, cảm giác như cô không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Cô không nghĩ rằng sẽ có ai đến cứu mình, nhất là Naruto, người mà cô từng nghĩ là giống như mình – cô đơn và bị mọi người ghẻ lạnh.

Naruto quay lại nhìn cô bé, miệng nở một nụ cười nhẹ, nhưng không thiếu phần ngượng ngùng. “Không sao đâu. Bọn đó sẽ không bắt nạt cậu nữa đâu.”

Hinata ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự cảm kích. Cô bé không biết nói gì, nhưng những gì cô có thể làm là mỉm cười. “Cảm ơn... Naruto-kun.” Cô nói, giọng yếu ớt nhưng tràn đầy sự biết ơn.

Naruto cười tươi hơn, cố gắng xua đi sự e dè trong lòng. “Không có gì đâu Hinata-chan!”

Hinata nhẹ nhàng gật đầu, nhưng đôi mắt cô lại sáng lên một chút. Cô bé chưa từng cảm nhận được sự quan tâm và bảo vệ như thế này trước đây. Đối với Hinata, hành động của Naruto không chỉ là sự cứu giúp, mà còn là một dấu hiệu của hy vọng – hy vọng rằng mình có thể tìm thấy một người bạn, một người mà không xem mình như một đứa yếu đuối.

Sau khi hai người tạm biệt nhau, Hinata trở về nhà và không thể ngừng nghĩ về Naruto. Cô bé nhận ra rằng Naruto không phải là một người chỉ muốn hành động để được công nhận, mà cậu thực sự quan tâm đến người khác. Và có lẽ, chính điều đó đã tạo nên sự khác biệt giữa cậu và những người khác trong làng.

Ngày hôm sau, Hinata đã quyết định, dù gia tộc Hyuga có thể tự dạy dỗ cô, nhưng cô bé vẫn muốn theo bước chân Naruto. Hinata đến gặp Hiashi, cha mình, và xin ông cho phép cô nhập học vào Học viện Ninja. Cô không nói lý do cụ thể, chỉ đơn giản nói rằng cô muốn tự mình trưởng thành và học hỏi nhiều hơn.

Hiashi, dù là một người nghiêm khắc, không hỏi nhiều về lý do, nhưng ông cảm nhận được quyết tâm trong ánh mắt Hinata. Ông im lặng một lúc lâu, rồi thở dài, gật đầu. “Nếu đó là điều con muốn, thì ta không cản trở. Nhưng con phải nhớ, gia tộc Hyuga sẽ luôn là nền tảng của con.”

Hinata cảm ơn cha mình và rời đi, trái tim cô bé tràn đầy niềm vui và hy vọng. Một bước ngoặt mới trong cuộc đời cô bắt đầu từ đây, nơi cô sẽ tiếp tục con đường mà Naruto đã dũng cảm đi qua.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com