Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 10: Kỳ nhập học



Mùa xuân đã đến, mang theo những tia nắng ấm áp và không khí tươi mới của sự sống. Nhưng đối với Naruto, mùa xuân này lại mang theo một cảm giác cô đơn sâu thẳm trong lòng. Cậu chuẩn bị bước vào một chương mới của cuộc đời – kỳ nhập học tại Học viện Ninja của Konoha. Đó là một cơ hội mà Naruto đã mong đợi từ lâu, nhưng cùng lúc, cậu lại không thể ngừng cảm thấy nỗi buồn trào dâng trong lòng.

Cậu bước ra khỏi nhà, tay nắm chặt lá thư nhập học mà Đệ Tam đã đưa cho cậu. Mặc dù Naruto rất muốn có một ngày đặc biệt, nhưng không có ai đứng bên cạnh để tiễn cậu. Cậu không có người thân bên cạnh để chia sẻ niềm vui và những nỗi buồn trong ngày quan trọng này.

Khi nhìn quanh, Naruto thấy những đứa trẻ khác đi cùng cha mẹ của mình, những người bạn đã có những người thân yêu ở bên cạnh để động viên, vỗ về. Cảm giác cô đơn lại càng trở nên rõ rệt hơn, và cậu không thể ngừng nghĩ về điều đó. Những đứa trẻ được cha mẹ tiễn đi với nụ cười, còn Naruto chỉ có một mình, lặng lẽ đi qua đám đông. Mỗi bước đi của cậu dường như trở nên nặng nề hơn.

“Mình không có ai…” Naruto tự nhủ trong lòng, nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục bước đi, bước đến nơi mà cậu sẽ trở thành một phần của Học viện Ninja. Cậu cảm thấy một sự tủi thân và bất an, nhưng không thể dừng lại, vì đó là bước đi duy nhất cậu có thể làm.

Những ánh mắt từ xung quanh lại bắt đầu dõi theo cậu, những ánh nhìn không chút ấm áp, chỉ có sự lạnh lùng và dè bỉu. Naruto biết rõ, không phải ai trong làng cũng chào đón cậu. Mọi người vẫn nhìn cậu như một con quái vật, một đứa trẻ mang trong mình sức mạnh của Cửu Vĩ, và điều đó khiến họ cảm thấy sợ hãi. Cậu đã quá quen với những ánh mắt đó, nhưng lần này, sự cô đơn trong lòng càng khiến chúng trở nên sắc nhọn hơn, như một vết dao cứa vào trái tim cậu.

“Cậu ấy là đứa trẻ có Cửu Vĩ trong người. Mình không muốn lại gần cậu ta.” Một người phụ nữ nói, nhìn chằm chằm vào Naruto khi cậu đi qua.

“Cẩn thận đấy, đừng để nó làm gì nguy hiểm.” Một người đàn ông khác thì thầm, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Naruto cố gắng không để tâm đến những lời thì thầm đó, nhưng sâu trong lòng, cậu không thể che giấu sự đau đớn. Cậu muốn hét lên rằng mình không phải là Cửu Vĩ, mình chỉ là một đứa trẻ như bao người khác. Nhưng lời nói ấy chỉ như những cơn gió qua đi, không ai chịu nghe. Cậu bước đi, im lặng, cố gắng không để những ánh mắt ấy chạm vào trái tim mình.

Cậu đi qua những con phố quen thuộc, nơi có quán mì Ichiraku mà cậu yêu thích, nơi luôn có sự ấm áp và thân thiện từ Teuchi và Ayame. Cậu nhìn vào quán mì, nhưng lại không vào. Cậu biết hôm nay là ngày quan trọng của mình, và không thể để mình bị vướng mắc vào những điều quen thuộc ấy. Naruto muốn bước đi và nhìn về phía trước, chứ không phải quay lại với những gì đã qua.

Khi cậu đến gần cổng Học viện Ninja, cảm giác lạ lẫm lại dâng lên trong lòng. Đứng trước cổng trường, cậu cảm thấy như mình sắp bắt đầu một cuộc hành trình mới. Mọi người xung quanh, dù chưa biết rõ về Naruto, đều là những học viên mới, những người chưa bị ảnh hưởng bởi quá khứ của cậu. Nhưng đồng thời, cậu cũng biết rằng không dễ dàng để hòa nhập. Làng này đã dành cho cậu rất nhiều sự ghẻ lạnh, và trường học này cũng không chắc sẽ khác.

Naruto hít một hơi thật sâu, rồi bước vào. Khi bước chân cậu bước qua cánh cổng của Học viện Ninja, cậu cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới mới – một thế giới mà cậu hy vọng sẽ khác, hy vọng sẽ có chỗ cho mình.

Trong khi Naruto đang bước vào Học viện Ninja, một giọng nói lạnh lùng lại vang lên trong tâm trí cậu.

“Ngươi thật yếu đuối.” Vergil thì thầm, sự khinh miệt vẫn không thể rời bỏ anh. “Sự tồn tại của ngươi chỉ là sự thương hại. Những ánh mắt của bọn họ đều đúng, Naruto. Ngươi chỉ là một đứa trẻ yếu đuối. Ngươi không có gì để chứng minh.”

Naruto cảm thấy những lời của Vergil trong đầu, nhưng lần này, cậu không thể để mình bị khuất phục. Dù có cảm thấy cô đơn và bị ghẻ lạnh, cậu vẫn quyết tâm tiến về phía trước, vì cậu biết rằng đây là cơ hội của mình. Cậu sẽ không để bất kỳ điều gì ngăn cản mình, không phải Vergil, không phải những ánh mắt của mọi người.

“Mình sẽ chứng minh cho mọi người thấy...” Naruto tự nhủ, ánh mắt đầy quyết tâm. “Mình sẽ trở thành một ninja mạnh mẽ, và một ngày nào đó, mình sẽ không còn cô đơn nữa.”

--------------------
Ngày đầu tiên nhập học tại Học viện Ninja là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời Naruto. Dù cậu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi đứng trước cổng trường, cậu không thể không cảm thấy một chút lo lắng. Cảm giác cô đơn dâng lên mạnh mẽ, khi không có ai đến tiễn cậu, không có cha mẹ đứng cạnh như những đứa trẻ khác. Dù vậy, cậu quyết tâm tiến vào, bởi đây là cơ hội duy nhất để cậu chứng minh bản thân.

Naruto bước vào lớp học, nơi đầy những ánh mắt tò mò và dè bỉu. Iruka Umino, giáo viên chủ nhiệm lớp, mỉm cười và chỉ tay về phía Naruto khi cậu bước vào.

“Đây là học viên mới của chúng ta, Naruto Uzumaki,” Iruka giới thiệu với cả lớp, giọng ông ấm áp nhưng không thiếu sự nghiêm túc. “Cậu ấy sẽ học cùng chúng ta. Hãy đối xử tốt với Naruto nhé.”

Ngay lập tức, những ánh mắt từ các học viên trong lớp đổ dồn vào Naruto. Một số nhìn cậu với sự tò mò, trong khi những người khác lại có vẻ dè dặt, như thể họ vẫn chưa biết phải đối diện với Naruto thế nào.

Sasuke Uchiha, ngồi ở bàn gần cửa sổ, chỉ liếc nhìn về phía Naruto với ánh mắt lạnh lùng. Dù mới còn nhỏ, Sasuke đã có một vẻ kiêu ngạo khó tả. Cậu vẫn giữ thái độ lặng lẽ, không quan tâm đến những gì diễn ra xung quanh, và tất nhiên là chẳng để ý nhiều đến Naruto. Đối với cậu, người như Naruto không xứng đáng được chú ý. Sasuke chỉ quan tâm đến mình và những mục tiêu của riêng cậu.

Sakura Haruno, ngồi ở phía trước và đối diện với Naruto, nhìn cậu với sự tò mò. Sakura là cô gái mà ai cũng biết đến trong lớp, luôn cố gắng nổi bật và giành được sự chú ý của Sasuke. Khi nhìn thấy Naruto, cô không khỏi nghĩ đến những lời đồn đại mà mình đã nghe về cậu, nhưng cô không thể phủ nhận rằng có điều gì đó thú vị về Naruto. Tuy cô chưa biết rõ về cậu, nhưng ánh mắt của cô vẫn không rời khỏi cậu, như thể đang đánh giá cậu.

Kiba Inuzuka, ngồi gần cửa sổ cùng với Akamaru, không bỏ lỡ cơ hội để nói lên cảm nghĩ của mình. “Cậu ấy hả? Cái thằng nhóc đó có Cửu Vĩ trong người đấy, nhớ đấy!” Kiba cười, một vẻ cợt nhả trong giọng nói của cậu. “Tớ nghe nói hắn mạnh đấy, nhưng nhìn bộ mặt đó, chắc chắn sẽ có chuyện vui.”

Ngay lúc này, một giọng nói khác vang lên. Ino Yamanaka, cô gái xinh đẹp có mái tóc vàng và nụ cười luôn trên môi, ngồi bên cạnh Sakura, nhìn Naruto và nở một nụ cười dễ thương. “Thật ra, mình thấy cậu ấy khá dễ thương đấy chứ.” Ino nói nhỏ, vừa ngắm nhìn Naruto đang đứng gần cửa sổ. “Không phải kiểu xấu xí như mọi người nói đâu. Cậu ấy có vẻ rất đáng yêu.”

Sakura nhìn Ino với một ánh mắt không hiểu. “Cậu thật sự nghĩ vậy à?”

Ino chỉ cười tươi. “Chắc chắn rồi, nhìn cậu ta dễ thương mà! Có một cái gì đó thú vị, giống như những đứa trẻ hồn nhiên ấy.”

Shino Aburame, ngồi gần cửa sổ bên cạnh, chỉ ngồi im lặng quan sát, đôi mắt của cậu vẫn không rời khỏi Naruto. Shino, với vẻ ngoài lạnh lùng và ít nói, không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, nhưng sự quan sát tỉ mỉ của cậu lại khiến Naruto cảm thấy như mình đang bị theo dõi. Cậu không chắc về thái độ của Shino, nhưng biết rằng cậu ta không phải là người dễ dàng phản ứng với bất cứ điều gì.

Hinata Hyuga, ngồi ở góc lớp, không thể không liếc nhìn Naruto khi cậu bước vào. Cô bé nhớ lại lần đầu tiên Naruto bảo vệ mình, và mặc dù cô vẫn còn cảm giác ngại ngùng và thiếu tự tin, nhưng nhìn thấy cậu, cô lại cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ. Hinata không dám lại gần Naruto, nhưng trái tim cô lại tràn ngập sự cảm kích.

Shikamaru, ngồi ở bàn phía trước mặt Sasuke, là một cậu bé có vẻ ngoài bình thản, với đôi mắt lúc nào cũng như đang buồn ngủ. Dù là một cậu học trò xuất sắc, Shikamaru lại không mấy quan tâm đến những gì xung quanh, và dường như mọi thứ đều quá nhàm chán với cậu. Lúc Naruto bước vào, Shikamaru chỉ liếc nhìn cậu một lần, rồi lại quay trở lại nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể không có gì thú vị hơn để quan tâm.

“Chỉ là một đứa nhóc thôi mà.” Shikamaru nghĩ, giọng nói trong đầu có chút lười biếng, như thể mọi chuyện quá phiền phức để bận tâm. “Cậu ta sẽ làm gì với tất cả những ánh mắt đó nhỉ?”

Dù vậy, Shikamaru vẫn không thể không cảm thấy một sự tò mò mơ hồ về Naruto. Cậu biết rằng dù Naruto không phải là người đặc biệt, nhưng sẽ không dễ dàng để cậu ta tiếp tục chịu đựng sự cô đơn và ghẻ lạnh. Chỉ là Shikamaru không phải người thích can thiệp vào chuyện của người khác, nên cậu chỉ ngồi yên, tiếp tục mơ màng với những suy nghĩ riêng.

Bên cạnh Shikamaru là Choji Akimichi, một cậu bé tròn trịa với chiếc mặt lúc nào cũng đầy ắp thức ăn. Choji nhìn Naruto bằng ánh mắt ngạc nhiên, đôi môi khẽ mấp máy như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Cậu luôn là người nhẹ nhàng và thân thiện, nhưng lại không bao giờ lên tiếng quá nhiều trừ khi cảm thấy thật sự có điều gì đó quan trọng.

Choji nhìn Naruto một lúc lâu và thầm nghĩ: “Cậu ấy có vẻ không giống những gì mình tưởng... Mặc dù là kẻ bị ghẻ lạnh, nhưng có lẽ Naruto không phải là kẻ xấu.” Cậu vẫn nhớ những lời đồn về Naruto – rằng cậu ta là người mang trong mình Cửu Vĩ, nhưng Choji lại cảm thấy một chút thương cảm với cậu bé. Cậu không thể tưởng tượng được cảm giác phải sống cô đơn như thế, không có ai đứng bên cạnh để động viên.

Dù không lên tiếng, nhưng Choji vẫn âm thầm quan sát Naruto, cảm thấy một sự đồng cảm nhất định. Cậu không thể hiểu rõ về Naruto, nhưng lại mong rằng một ngày nào đó, cậu sẽ thấy Naruto tìm được chỗ đứng của mình trong thế giới này.

Khi Iruka bắt đầu bài giảng, Naruto ngồi xuống bàn trống, cảm giác lạ lẫm bao trùm cậu. Cậu nhận ra rằng mình sẽ phải đối mặt với rất nhiều thử thách trong học viện, không chỉ vì sức mạnh, mà còn vì sự dè dặt của các học viên khác. Nhưng một điều là chắc chắn, cậu sẽ không để mình bị đánh bại. Cậu sẽ chứng minh rằng mình có thể trở thành một ninja thực thụ, không phải vì Cửu Vĩ, mà vì chính bản thân mình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com