Để Em Ở Trong Lòng

Chương 51: Sự chiếm hữu tinh tế



17-3-2025

Dịch: Duật Vân Ngữ Yên

Beta : Matcha Machiato

Căn phòng vẫn ồn ào như mọi khi.

Bạch Tranh đứng lại ở hành lang gần sân sau, trên đầu không bật đèn.

Ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê trong đại sảnh hắt xuống, rọi lên nền đất ngay dưới chân cô. So với bóng tối phía sau lưng, ánh sáng ấy tựa như một ranh giới rõ ràng, chia cô ra khỏi thế giới xung quanh.

Cô đứng một mình trong bóng tối, còn những người khác lại ở trong vùng sáng.

Bạch Tranh nhớ lại lời Đàm Ngữ Lâm vừa nói, chợt nhận ra cô gái đang trò chuyện với Đàm Khải Thâm là Cố Khê.

Khoảng cách quá xa, tiếng ồn xung quanh lại quá lớn, cô không thể nghe rõ họ đang nói gì. Chỉ mơ hồ thấy ánh mắt cô gái kia khẽ ngước lên, trong đáy mắt lấp lánh thứ ánh sáng tựa như tinh tú giữa trời đêm.

Sau một hồi, Bạch Tranh bỗng thay đổi ý định.

Cô muốn bước đến bên cạnh Đàm Khải Thâm.

Dù có bị Phó Chí Hồng phát hiện, dù có bị những người khác nhìn thấy, cô cũng muốn nắm lấy tay anh.

Muốn nhìn vào đôi mắt chứa chan sự dịu dàng mà cô từng say đắm.

Suy nghĩ còn chưa kịp định hình rõ ràng, cơ thể cô đã nhanh hơn một bước.

Bạch Tranh vừa mới bước qua ranh giới giao thoa giữa sáng và tối dưới chân, điện thoại đột ngột đổ chuông.

Cô dừng lại, cúi mắt xuống, bắt máy.

Còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói của Nguyễn Đào đã truyền vào tai cô như thể bật loa lớn: "Em vừa nhận được tin, công ty không chịu nổi áp lực dư luận, quyết định tạm ngừng mọi công việc của chị. Tất cả hợp đồng quảng cáo, hoạt động thương mại đều bị đình chỉ, album mới cũng phải hoãn lại. Giờ phải làm sao đây chị...?"

Bạch Tranh vừa mới ngừng động tác, những lời này như một gáo nước lạnh dội xuống đầu cô, khiến bao dũng khí cô vừa tích lũy đều tiêu tan.

Cô dừng lại vài giây, rồi từ từ quay lại chỗ cũ, rồi quay người tiếp tục bước đi, mở cửa ra sân sau,"Thông báo chính thức đã được đưa ra chưa?"

Bên tai bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn giọng nói từ điện thoại vẫn vang lên quanh cô: "Chưa có thông báo chính thức, nhưng em nghe một người bạn trong công ty nói, chắc là chị Lệ sắp liên lạc với chị báo chuyện này."

"Ừ, chị biết rồi." Bạch Tranh cụp mắt xuống, không rõ đang nghĩ gì.

Nguyễn Đào im lặng hai giây, rồi dặn dò thêm: "Chị này, nếu mà chị Lệ gọi đến, chị đừng vội bắt máy, kéo dài được chừng nào hay chừng đó."

Bạch Tranh không đáp lại, Nguyễn Đào sốt ruột: "Em nói thật đấy! Chuyện lần này chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Trần Lạc Huỳnh. Cô ta đã dám đẩy chị lúc thi đấu, còn chuyện gì không dám làm nữa chứ? Bây giờ cả mạng đều hùa vào nói chị ép Kỳ Tinh Diệu rút lui, bảo chị chèn ép người khác. Đám fan đó không có não à? Chỉ vì cô ta là con gái của thiên hậu mà tung hô vô điều kiện sao? Dựa vào cái gì chứ..."

Dựa vào cái gì?

Bạch Tranh khẽ cười, ánh mắt rơi vào khoảng không xa xăm, giọng nói pha chút tự giễu: "Chắc đúng như em nói đấy, chỉ vì cô ta là con gái của thiên hậu thôi."

"... Bực chết em mất!" Nguyễn Đào giận đến mức chỉ muốn xông tới dạy cho Trần Lạc Huỳnh một bài học. "Thật quá đáng! Chị không biết đâu, trên mạng chửi khó nghe lắm! Em tức đến mức xóa luôn Weibo rồi!"

Nhắc đến những lời mắng chửi trên Weibo, Bạch Tranh lặng thinh.

Sau khi cúp máy, cô ngồi lại ở sân sau một lúc.

Hai ngọn đèn mới được bổ sung vào rừng trúc và hàng rào trước sân,ánh sáng mờ ảo khiến dáng người cô trông gầy gò.

Lúc này điện thoại vang lên, là Lí Lệ gọi.

Bạch Tranh do dự có nên trả lời hay không.

Đột nhiên, cô nghe thấy âm thanh ai đó đang đến gần phía sau mình.

Quay đầu lại, Bạch Trừng thấy Vương dì bước ra từ sau cánh cửa, khuôn mặt hiền hậu nở nụ cười rạng rỡ.

"Phu nhân bảo tôi gọi cô vào, chuẩn bị dùng bữa rồi."

Cô khẽ gật đầu, tắt màn hình điện thoại rồi cùng dì Vương đi vào.



Tối nay không giống mọi ngày, bữa tiệc gia đình đông hơn hẳn, chiếc bàn dài kín chỗ, ai nấy đều quây quần bên nhau.

Cụ ông nhà Cố có một trai một gái, cả hai đều đã lập gia đình. Đến nay, thế hệ cháu chắt đã có hai đôi kết hôn, lại đúng dịp chính sách nhà nước thay đổi, nên cả nhà có bốn nhóc tì, quả thật là con cháu đầy đàn.

Lũ trẻ con vốn được sắp xếp ngồi chung bàn với người lớn, nhưng người nhà Cố sợ chúng gây ồn ào ảnh hưởng đến bữa ăn, nên Vương dì đã chuẩn bị một chiếc bàn nhỏ trong phòng khách dành riêng cho bọn trẻ. Không khí nhờ vậy mà vẫn hòa hợp, vui vẻ.

Trong bàn ăn hôm nay, Bạch Tranh thuộc hàng hậu bối. Khi mọi người còn chưa an tọa, cô vẫn giữ đúng lễ nghi, lặng lẽ đứng một bên chờ đợi.

Vị trí chủ tọa đương nhiên do Phó Chí Hồng đảm nhiệm. Bên phải ông là cụ ông nhà Cố cùng phu nhân, bên trái là vợ chồng Phó Viễn Lâm. Những người còn lại được sắp xếp chỗ ngồi theo bậc vai vế trong gia đình.

Tính ra, Bạch Tranh nên ngồi ở cuối bàn. Cô cũng hiểu rõ điều này, nên không nghĩ ngợi nhiều mà đi thẳng về phía cuối.

Mọi người lần lượt an tọa, đến cuối cùng chỉ còn một chỗ trống.

Bạch Tranh nhận ra vừa rồi Đàm Khải Thâm bị con trai cụ Cố gọi ra ngoài, chiếc áo vest cởi ra vẫn còn vắt trên lưng ghế. Có lẽ vì danh tiếng lẫy lừng cùng khí chất mạnh mẽ của anh mà đám hậu bối có phần e dè, chọn đi chọn lại, rốt cuộc chẳng ai dám ngồi xuống chỗ bên cạnh anh.

Thấy vậy, Đàm Ngữ Lâm khẽ chau mày. Nhìn sang Bạch Tranh đang yên vị ở cuối bàn, bà định gọi cô đến.

Nào ngờ còn chưa mở lời, Cố Khê ngồi cạnh Bạch Tranh đã đứng dậy trước.

Cô ta tự tin mà tao nhã bước đến vị trí còn trống, giọng nói dịu dàng, mang theo chút ý tứ dò hỏi: "Chị Ngữ Lâm, em có vài điều muốn nhờ anh Khải Thâm tư vấn, em có thể ngồi đây không ạ?"

Đối mặt với lời đề nghị bất ngờ này, Đàm Ngữ Lâm thoáng do dự. Nhưng nhìn sang cụ ông nhà Cố đang ngồi đấy, bà cũng khó lòng từ chối, đành mỉm cười đáp: "Em cứ tự nhiên."

Bạch Tranh quay mặt đi, hai tay trên chân đan vào nhau, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh lẽo.

Phó Minh Tu ngay bên trái cô, thấy vậy định nói gì đó, nhưng đúng lúc ấy, anh ta bất chợt trông thấy một bóng dáng quen thuộc từ phía sau tiến lại.

Cố Khê, người đang định ngồi xuống ghế trống, cũng vừa nhìn thấy người nọ. Ánh mắt cô ta lập tức ánh lên niềm vui, suýt nữa đã thốt ra một tiếng "Anh Khải Thâm" đầy thân thiết.

Nhưng còn chưa kịp gọi, người đàn ông ấy đã dừng lại ngay phía sau chiếc ghế trước đó của cô ta.

Đàm Khải Thâm kéo ghế, hơi cúi người rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Tranh.

Thấy cô vẫn cúi đầu, anh nhẹ nhàng vươn tay, nắm lấy bàn tay cô.

Đầu ngón tay lạnh lẽo lập tức bị hơi ấm bao bọc.

Cảm giác quen thuộc khiến Bạch Tranh bất giác sững lại. Cô nghiêng đầu nhìn sang, vừa vặn chạm phải đôi mắt đong đầy ý cười của anh, nhất thời ngẩn ngơ: "Anh sao lại..."

Hành động này không chỉ khiến những người cùng thế hệ lẫn hậu bối xung quanh phải ngỡ ngàng, mà cả các trưởng bối nhà họ Cố cũng không khỏi nhìn sang.

Cụ ông nhà Cố vốn có ý muốn để Cố Khê và Đàm Khải Thâm tiếp xúc nhiều hơn. Giờ thấy cháu gái mình bị lạnh nhạt, ông đương nhiên phải mở lời giúp cô ta giữ thể diện: "Tiểu Khê à, chẳng phải cháu nói có chuyện công việc muốn hỏi Khải Thâm sao? Ta thấy hay là hai đứa trao đổi số liên lạc đi, sau này tiện trao đổi hơn."

"Vâng ạ, cháu cũng định nói với anh Khải Thâm đây." Cố Khê đón lấy lời ông, vẻ mặt đã nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Cô ta vừa định lấy điện thoại, thì một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía cách đó không xa—

"Chú Cố nói đùa rồi. Tiểu Khê thông minh như vậy, đâu cần tôi chỉ dạy gì."

Chất giọng điềm tĩnh của Đàm Khải Thâm lọt vào tai tất cả mọi người trong bàn tiệc.

Bạch Tranh nhận thấy xung quanh bỗng chốc im lặng hẳn, trong khoảnh khắc không ai dám lên tiếng bàn thêm về chuyện này nữa.

Đây rõ ràng là một lời từ chối.

Ông Cố có thể nghe ra, ngay cả nụ cười trên môi Cố Khê cũng cứng đờ.

Một lúc sau, bầu không khí trên bàn ăn lại ấm lên.

Chuyện vừa rồi cứ thế bị gác lại trong sự ăn ý ngầm của mọi người.

Cố Khê còn muốn nói gì đó, nhưng bị cụ ông nhà họ Cố dùng ánh mắt nhắc nhở, cô ta mới miễn cưỡng ngồi xuống, thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn về phía này.

Bạch Tranh nhận ra ánh nhìn của cô ta, ngẩng lên. Cố Khê thấy cô nhìn sang, cố ý nhấc cằm lên cao.

Sau một khoảnh khắc giằng co ngắn ngủi, Bạch Tranh là người đầu tiên dời mắt đi.

Quay đầu lại, cô thấy Đàm Khải Thâm đang trò chuyện với người bên cạnh.

Anh tựa lưng vào ghế, dáng vẻ ung dung, khóe môi giữ một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu hòa nhã nhưng lại mang theo sự xa cách lạnh nhạt đặc trưng khi đối diện với người ngoài.

Chân anh vắt chéo, đầu ngón tay vô thức mân mê tay cô, từng động tác chậm rãi, thong dong, lành lạnh nhưng lại mang theo hơi ấm nhàn nhạt.

Sự chiếm hữu tinh tế mà quấn quýt này khiến người ta không khỏi say mê.

Bạch Tranh bất giác nhìn anh lâu hơn một chút.

Nhưng rồi, cô chợt nhớ đến cảnh tượng mình nhìn thấy ở cửa hậu viện khi nãy. Trong lòng dâng lên chút khó chịu, cô tự ý rút tay lại, cầm đũa lên, cúi đầu uống canh.

Bàn tay đột ngột trống không.

Chỉ thoáng chốc, Đàm Khải Thâm liền nhìn sang.

Cô cố tình làm như không thấy, nhưng vài giây sau, vẫn không khỏi dùng khóe mắt liếc anh một chút. Đúng lúc ấy, cô trông thấy khóe môi người đàn ông nhếch lên, ngay sau đó, một bàn tay to đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa hai cái.

"Giận gì thế?" Giọng anh mang theo ý cười, đuôi âm kéo dài, khiến cô không cách nào tiếp tục làm ngơ.

Bạch Tranh gắp một miếng thịt kho tàu, đặt vào bát anh, thuận tiện tìm một cái cớ: "Đừng để ông nội nhìn thấy."

Đàm Khải Thâm nhìn cô một lát, khóe môi thấp thoáng ý cười, rồi nghiêng người lại gần hơn, hỏi đầy hứng thú: "Anh nắm tay bạn gái mình cũng không được sao?"

Bạch Tranh mím môi, ngẩn người nhìn những sợi cà rốt trong bát: "Anh biết em không có ý đó mà."

"Vậy anh có thể nắm không?" Anh lại hỏi.

Giọng điệu này của anh, cô hoàn toàn không có chút sức chống cự nào, lại lo sợ bị người khác phát hiện, đành lảng tránh: "Tùy anh."

Khi họ trò chuyện, vẻ lạnh nhạt thường thấy quanh người anh dường như tan biến hẳn. Trong từng lời nói, từng ánh mắt đều là sự cưng chiều không chút che giấu.

Ngồi chếch phía đối diện, cụ ông nhà họ Cố tình cờ bắt gặp cảnh tượng này.

Ông nhìn thấy Đàm Khải Thâm dịu dàng vén lọn tóc lòa xòa trước trán Bạch Tranh ra sau tai, từng cử chỉ đều toát lên sự thân mật mà chẳng hề né tránh.

Thế này thì còn đâu là quan hệ cậu - cháu bình thường?

Chính vì sự thân thiết quá mức này mà ông không khỏi chú ý đến cô gái kia.

Sau bữa ăn, các bậc trưởng bối tụ họp nói chuyện, chủ đề cũng xoay quanh những chuyện quen thuộc.

Chén rượu cạn dần, cụ ông nhà họ Cố chợt nhớ đến những năm tháng nhập ngũ, cùng chiến đấu nơi biên cương, khiến Phó Chí Hoành không ngừng gật đầu đồng cảm.

Họ nhắc đến những đồng đội cũ, nhắc về quãng thời gian gian khổ nhưng không thẹn với lòng ấy.

Trong lúc hồi tưởng, Cố Khải Minh bỗng nhắc đến Bạch Hướng Vũ: "Lão Bạch cũng có cô cháu gái được cậu nuôi nấng rất tốt đấy." Ông thu ánh mắt từ phía Bạch Trừng lại, tiếp tục nói: "Nghe nói con bé và Minh Tu đã chuẩn bị đính hôn rồi? Đến lúc đó nhất định phải báo cho tôi qua uống rượu mừng đấy!"

Cố Khải Minh vẫn chưa biết chuyện đính hôn đã có biến cố, cũng không rõ những chuyện âm thầm diễn ra trong nhà họ Phó.

Nghe vậy, Phó Chí Hoành chỉ mơ hồ đáp: "Bọn trẻ còn nhỏ, vẫn ham chơi, những chuyện này để vài năm nữa nói cũng không muộn."

"Nói thì nói vậy, nhưng chẳng lẽ cậu không sốt ruột muốn bế chắt rồi sao?" Cố Khải Minh cười nói.

Câu này đúng ngay tâm sự của Phó Chí Hoành. Nhưng ông không để lộ bất cứ biểu cảm nào, chỉ bình thản đáp: "Chuyện con cháu là duyên trời định, có gấp cũng chẳng được."

Cố Khải Minh rót đầy ly rượu trắng, giọng nói vang lên đúng lúc bầu không khí trên bàn ăn chợt trầm xuống: "Tôi nhớ không lầm thì Tiểu Tranh và Tiểu Khê học chung một trường đại học, không biết bây giờ cháu đang làm gì?"

Câu hỏi này cũng rơi vào tai Bạch Tranh một cách rõ ràng. Một số ánh mắt từ phía đối diện cũng nhìn sang.

Cô dừng tay, đặt đũa xuống, định lên tiếng giải thích trước khi Phó Chí Hoành kịp mở lời.

Nhưng không ngờ, Cố Khê lại nhanh hơn một bước—

"Ông ơi, ông không biết sao? Bây giờ Bạch Tranh là người nổi tiếng trên mạng đó, nhiều đồng nghiệp của cháu cũng biết cô ấy đấy."

Nhắc đến chuyện trên mạng, ánh mắt Bạch Tranh thoáng trầm xuống.

Ngay khi lời này thốt ra, hàng loạt bình luận cay nghiệt bỗng tràn vào tâm trí cô. Mỗi câu chữ đều như những mũi dao sắc bén, xé rách lớp vỏ bọc bình thản mà cô cố gắng dựng lên.

Cô chưa từng nghĩ sẽ để người nhà họ Phó biết chuyện này, lại càng chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với những câu hỏi tiếp theo.

Bầu không khí vốn sôi nổi bỗng chốc trầm lắng.

Nhưng có vẻ Cố Khê vẫn chưa hài lòng, cô ta mở điện thoại, định trực tiếp đưa trang Weibo của Bạch Tranh cho ông nội xem.

Nào ngờ, trang web còn chưa kịp tải xong, điện thoại đã bị một bàn tay rút đi.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com