Để Em Ở Trong Lòng

Chương 50



Tiếng chuông bên tai vang lên vài lần, mỗi lần cứ ngỡ sắp được kết nối thì tín hiệu lại đột ngột bị cắt ngang. 

Chuyện này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần. 

Trần Lạc Huỳnh hiểu rõ, Phó Minh Tu không muốn gặp cô ta. Kể từ sau khi chia tay, hai người chưa từng gặp riêng lần nào. Ngoại trừ lần tình cờ chạm mặt ở Tụng Tinh, còn lại, mỗi lần cô ta gọi cho anh ta, kết quả đều giống nhau. 

Anh ta dường như thực sự chẳng bận tâm đến cô ta nữa. 

Trong mối tình này, anh ta rút lui dứt khoát đến mức tàn nhẫn, không để lại dù chỉ một chút vương vấn. 

Mà tất cả những điều đó, đều là vì người phụ nữ kia.

Vài ngày trước, sau khi chỉnh sửa đoạn video quay được vào tối hôm đó, cô ta đã gửi cho một người bạn làm việc tại một tờ báo uy tín. Đồng thời, cô ta cũng dặn trợ lý tìm người đáng tin cậy, bám theo xe của Kì Tinh Diệu, chờ sẵn dưới bãi đỗ xe suốt cả đêm. 

Khi nhận được bản thảo tin tức từ bạn mình, Trần Lạc Huỳnh biết chắc chuyện này nhất định sẽ gây bão trên mạng. 

Quả nhiên, hôm nay các chủ đề trên Weibo đều bùng nổ—khắp nơi chỉ toàn tin tức về Kì Tinh Diệu và Bạch Tranh.

Cô ta đã thành công.

Đây là lý do tại sao cô ta nóng lòng muốn khoe với Phó Minh Tu.

Anh thấy đấy, người phụ nữ anh ta thích là một người như vậy, cô ta hoàn toàn không xứng với tình yêu của anh.

Trần Lạc Huỳnh thậm chí đã đoán trước được vẻ mặt kiêu ngạo của cô ta khi nói ra những lời này. Tuy nhiên, giọng nữ công thức vang lên bên tai đã dập tắt mọi niềm tự hào và kiêu hãnh trong lòng cô ta.

Phó Minh Tu không cho cô ta cơ hội thể hiện.

Cô ta ném điện thoại sang một bên, cầm ly rượu vang đỏ trước mặt lên uống một ngụm.

Cùng lúc đó, có tiếng động phát ra từ cửa.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

--- 

Tiếng giày cao gót nện xuống sàn vang lên đều đặn, Trần Lạc Huỳnh biết rõ người đang đi tới là ai. Dù sao, trong căn nhà này, ngoài cô ta ra, chỉ có Trần Tình.

Từ sau khi ly hôn với Giang Phàm Sinh Trần Tình đưa cô ta về đây sống cùng và đổi luôn họ cho cô ta. 

"Chuyện của Bạch Tranh, là do con làm?"

Giọng nói lạnh nhạt vang lên ngay phía trên đầu. 

Trần Lạc Huỳnh đặt ly rượu xuống, ngước nhìn người mẹ dù đã ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp rạng ngời, vẻ mặt đầy hoang mang: 

"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"

"Tự mình xem đi."

Trần Tình đưa điện thoại cho cô ta. Trên màn hình hiện lên những dòng tin tức đã được chỉnh sửa, thêu dệt cẩn thận. 

Tin tức trên Weibo, Trần Lạc Huỳnh đã xem không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc này cô ta vẫn tỏ ra vô cùng kinh ngạc:  "Đây là... Kỳ Tinh Diệu và Bạch Tranh? Họ... Chuyện này trên đó nói đều là thật sao?"

Trần Tình cau mày, sự nghi ngờ trong lòng vơi đi đôi chút:  "Con thật sự không biết gì à?"

Trần Lạc Huỳnh lắc đầu, đưa lại điện thoại, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ ngây thơ, vô hại. 

"Thế thì tốt."

Trần Tình nhìn cô ta thêm vài giây rồi xoay người lên lầu. Trước khi đi, bà không quên dặn dò:  "Sau này đừng dính dáng tới nhà họ Phó nữa, cũng đừng đi gây chuyện với Bạch Tranh. Cái giá phải trả lần trước một lần là quá đủ rồi. Lo mà tập trung vào công việc đi, đừng để mẹ phải nói mãi."

Tiếng bước chân dần xa. 

Bàn tay đặt trên đầu gối của Trần Lạc Huỳnh siết lại, ngón tay vô thức bấu chặt vào da thịt. 

Mãi đến khi tiếng cửa phòng trên lầu đóng lại, cô mới khẽ cất giọng, như thể vừa đáp lại lời mẹ, vừa thì thầm với chính mình: 

"Con biết rồi, mẹ."—Sức ảnh hưởng của dư luận lần này nằm ngoài dự đoán của Bạch Tranh. 

Chủ đề nóng bỏng ấy đã chiếm trọn trang chủ Weibo suốt một ngày một đêm, vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. 

Rạng sáng hôm qua, phía công ty Lạc Âm đã đưa ra một thông báo đính chính, hy vọng có thể dập tắt vụ việc. 

Thế nhưng, chỉ trong vòng chưa đầy mười phút sau khi bài đăng được công khai, phần bình luận bên dưới đã hoàn toàn bị công kích. 

Không ít người hâm mộ bày tỏ sự phẫn nộ, cho rằng Lạc Âm xuất hiện vào thời điểm này chẳng khác nào cố tình đánh lạc hướng, đổ trách nhiệm sang chỗ khác. 

@Bạn gái chính thức của Kỳ Tinh Diệu: Công ty bớt ra mặt tẩy trắng được không? Nhìn mà phát bực! 

@Tiểu Tiểu Không Ăn Gừng: Đồng ý +1, rảnh rỗi thì lo chấn chỉnh lại nội bộ đi, bắt thêm vài nghệ sĩ có phốt để thanh lọc luôn một thể. 

@Người dùng198734560: Mù à? Vết hôn trên cổ rõ rành rành thế còn không thấy? Không cần mắt thì đề nghị quyên tặng cho người cần đi!

..........

Không chỉ vậy, phần bình luận và tin nhắn riêng tư trên Weibo của Bạch Tranh cũng đã bị người hâm mộ của Kỳ Tinh Diệu nhấn chìm. 

Họ nói đủ thứ, nhưng nhiều nhất vẫn là những lời chửi bới cô không xứng với "anh trai" của họ, rằng cô tâm cơ thâm sâu, độc ác vô lương, quyến rũ người khác bằng vẻ ngoài lẳng lơ, thậm chí còn chèn ép thí sinh khác trong cuộc thi. 

Ẩn ý phía sau chính là muốn cô hoàn toàn biến mất khỏi giới giải trí. 

"Lại là Trần Lạc Huỳnh, sao ở đâu cũng có cô ta vậy?" 

Lận Nhiễm những ngày qua vẫn luôn theo dõi tình hình trên mạng, khi trò chuyện với Bạch Tranh liền nhắc đến, phát hiện dư luận lại có biến chuyển mới. 

"Lúc này còn lôi cả chuyện trong cuộc thi ra nói, chẳng khác nào sợ người ta không biết cô ta mới là kẻ đáng bị lên án." 

Lúc ấy, Bạch Tranh đang trên đường về Lan Uyển. 

Hôm nay là Tết Trung thu, cả nhà tụ họp ăn một bữa cơm, đây là truyền thống lâu đời của nhà họ Phó. 

Đây cũng là lần đầu tiên cô quay lại Lan Uyển sau khi ở bên Đàm Khải Thâm. 

Trong lòng cô ít nhiều có chút căng thẳng, ngay cả khi Lận Nhiễm nói chuyện, cô cũng chỉ đáp qua loa lấy lệ. 

"Tớ đang hỏi cậu đấy, có nghe không?" Giọng nói quen thuộc một lần nữa vang lên bên tai. 

Cô giật mình tỉnh táo lại, thu ánh mắt khỏi khung cảnh quen thuộc ngoài cửa xe, nhẹ giọng đáp:  "Nghe mà."

Lận Nhiễm nghe giọng điệu thờ ơ của cô, liền không nhịn được mà nói: 

"Để tớ nói cho mà nghe, cậu đừng có mà xem nhẹ chuyện này. Chuyện giữa cậu và Kỳ Tinh Diệu ầm ĩ trên mạng bao lâu rồi vẫn chưa có kết luận, đúng lúc này Trần Lạc Huỳnh lại nhảy vào, cậu không thấy đáng ngờ sao?" 

Bạch Tranh im lặng vài giây, sau đó mới đáp:  "Tớ hiểu ý cậu." 

Cô biết Trần Lạc Doanh luôn ghét mình. Ngay từ đầu, hai người họ đã như nước với lửa, hoàn toàn không thể dung hòa. 

Có lẽ là do số phận, cũng có thể là vì trời định. 

Giữa họ, chưa bao giờ có hai chữ "hòa bình." 

"Bất kể có phải do cô ta hay không, cô ta muốn làm loạn thì cứ để cô ta làm đi. Dù sao, tớ cũng chẳng bận tâm mấy lời đàm tiếu trên mạng." 

Lận Nhiễm và Bạch Tranh quen biết nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ gia cảnh của cô, cũng biết những tin đồn ác ý trên mạng đôi khi có thể khiến một người suy sụp đến mức nào. Vì vậy, dạo này cô ấy thường xuyên gọi điện, chỉ để chắc chắn tâm trạng của Bạch Tranh vẫn ổn. 

Nghe cô nói vậy, Lận Nhiễm mới yên tâm đôi chút. 

"Cậu thực sự nghĩ vậy sao?" 

Bạch Tranh khẽ nhếch môi cười:  "Tớ đã bao giờ lừa cậu chưa?"

Đầu dây bên kia chợt im lặng. 

Xe bảo mẫu sắp chạy đến cổng Lan Uyển, Bạch Tranh cất giọng:  "Tớ đến nơi rồi, nói chuyện sau nhé." 

"Ừ, nhưng cậu cũng nhớ cẩn thận đấy." 

"Biết rồi." Cô cười, đáp lại. 

Cuộc gọi kết thúc, màn hình điện thoại trở về giao diện Weibo. 

Bạch Tranh cụp mắt, lướt qua những tin nhắn riêng tư đang hiện lên với hàng loạt dấu đỏ thông báo. 

Những lời lẽ cay nghiệt, sắc như dao, đập thẳng vào mắt cô. 

"Cả ngày giả vờ thanh thuần quyến rũ đàn ông, cút đi chết đi!"

"Cô còn biết liêm sỉ không? Nghe nói ba cô là liệt sĩ, con cái liệt sĩ mà nhân cách như vậy sao? Đúng là mở mang tầm mắt."

"Loại người như cô mà cũng đòi yêu đương à? Đồ con đĩ mạng, chẳng phải chỉ biết bám đàn ông để trèo cao sao? Chả trách là một đứa mồ côi, chắc kiếp trước tích đủ nghiệp chướng rồi đấy!"

.......

Một lúc sau, Bạch Tranh nhắm mắt lại, nụ cười còn sót lại trên môi đã biến mất từ ​​lâu.

Trên thực tế, làm sao cô có thể không quan tâm?

Bạch Tranh vốn là người rất thích trả lời tin nhắn của người hâm mộ. 

Trong khoảng thời gian làm vlog cá nhân, gần như mỗi bình luận cô đều kiên nhẫn đáp lại. Cũng may, những người cô gặp khi ấy đều thân thiện và chân thành. 

Nhưng bây giờ, trong phần bình luận và tin nhắn riêng tư, gần như chẳng còn lấy một lời động viên. 

Nghe quá nhiều những câu chữ tiêu cực, con người ta ít nhiều cũng sẽ bị lung lay. 

Sẽ bắt đầu tự hỏi: Liệu mình có thực sự tệ hại như những gì người ta nói không?

Bạch Tranh cảm giác bản thân đang dần rơi vào vòng luẩn quẩn ấy. 

Chẳng mấy chốc, giọng nói từ ghế trước kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. 

Là tài xế nhắc cô đã đến nơi.



Để phù hợp với không khí ngày lễ, trước cổng Lan Uyển đã treo một đôi đèn lồng đỏ rực. 

Dưới ánh sáng lờ mờ, hai bức tượng sư tử đá vẫn sừng sững đứng đó, uy nghiêm dõi mắt nhìn về phía trước, chẳng khác nào những năm qua. 

Trời mỗi lúc một tối, Bạch Tranh ngẩng đầu nhìn dòng chữ trên tấm biển nơi cổng lớn, quyết định tạm thời gác lại những muộn phiền trong lòng. 

Cô cất bước, vừa bước qua bậc đá thì phía sau chợt vang lên tiếng bước chân đều đặn. 

Tiếng động mỗi lúc một gần, cô ngoảnh đầu lại, liền thấy Phó Minh Tu mang theo hai túi nước uống, chậm rãi đi tới. 

Có lẽ do cảnh tượng này quá mức không hợp với hình tượng của anh ta, Bạch Tranh vô thức nhìn lâu hơn một chút. 

Nhưng Phó Minh Tu chỉ thoáng liếc qua cô một cái, không nói lời nào, cứ thế lướt qua người cô mà đi thẳng vào trong. 

Hừ, còn giận dỗi cơ đấy.

Nhìn thái độ của anh ta, Bạch Tranh cũng chẳng buồn để ý, chỉ lặng lẽ theo sau, giữ một khoảng cách nhất định. 

Về đến nhà, dĩ nhiên không còn phải dè chừng như bên ngoài. Khi đi qua hành lang dài, cô đã cởi bỏ hết mũ và kính râm, tiện tay chỉnh lại mái tóc hơi rối. 

Đang mải quan sát đàn chim sẻ đậu trên hòn giả sơn, cô không để ý Phó Minh Tu phía trước bất chợt khựng lại. 

Dường như anh ta định nói gì đó, nhưng cô hoàn toàn chẳng nhận ra sự tồn tại của anh ta. 

Chưa kịp chờ lâu, một cô giúp việc từ trong bếp đi ra, đón lấy túi nước trên tay anh. 

Đúng lúc ấy, người phụ nữ kia nhìn thấy Bạch Tranh phía sau, liền bật cười, phá vỡ bầu không khí trầm lặng:  "Tiểu Tranh về rồi à? Mau vào trong đi con." 

Nghe vậy, Bạch Tranh lập tức ngước lên, mỉm cười rạng rỡ:  "Vâng, dì Vương." 

Phó Minh Tu vô thức quan sát cô, nụ cười rực rỡ cùng giọng điệu nhẹ nhàng ấy khiến anh ta thoáng ngẩn ra. 

Hệt như những lời đồn trên mạng chưa từng ảnh hưởng đến cô vậy.

Có lẽ vì anh ta đứng yên quá lâu nên ánh mắt của Bạch Tranh khẽ nghiêng về phía này. 

Như thể bị bắt gặp làm chuyện gì đó không nên, Phó Minh Tu vội dời ánh nhìn đi, chẳng buồn nghe dì Vương nói thêm câu nào, chỉ sải bước rời khỏi đó. 

Dì Vương dẫn Bạch Tranh vào đại sảnh. 

Vừa bước vào, cô mới biết hai túi nước mà Phó Minh Tu mang theo là chuẩn bị cho ai. 

Quanh chiếc bàn ăn cao có bốn, năm đứa trẻ đang ngồi chờ, từng ánh mắt mong đợi dõi theo dì Vương khi bà mở nắp chai nước giúp bọn nhỏ. 

Thấy vậy, Bạch Trừng cúi xuống dịch ghế sang một bên để tránh va chạm. 

Ngồi trên sofa trò chuyện cùng người khác, Đàm Ngữ Lâm trông thấy liền lập tức vẫy tay gọi cô lại. 

Xung quanh bộ sofa đã có khá nhiều người quây quần, trong đó có vài gương mặt xa lạ với Bạch Tranh. Trông dáng vẻ, có lẽ là bạn cũ của ông nội. 

Cô vừa bước tới thì đúng lúc người đàn ông ngồi đối diện Phó Chí Hồng đang hào hứng khoe khoang:  "Cháu gái tôi ấy à, vừa xinh đẹp, vừa học giỏi. Không phải khoe đâu, con bé mới từ nước ngoài về, còn mang theo chứng nhận phát minh gì đó, tương lai rộng mở vô cùng!" 

Nghe vậy, cô gái đứng bên cạnh ông khẽ kéo tay áo ông, ngượng ngùng nói:  "Ông ơi, cháu đâu có giỏi như ông nói đâu." 

Phó Chí Hồng bật cười, giọng trầm vang:  "Tôi sống đến từng này tuổi rồi, chưa từng nghe lão Vu khen ai bao giờ. Cô bé à, cháu quá khiêm tốn rồi đấy." 

Vài câu qua lại khiến bầu không khí càng thêm náo nhiệt. 

Cô gái kia đứng giữa đám đông, dáng vẻ tao nhã, lời ăn tiếng nói đều rất có chừng mực, ứng đối linh hoạt với các bậc trưởng bối xung quanh.

Bạch Tranh đứng bên cạnh Đàm Ngữ Lâm,ánh mắt vẫn dõi theo phía xa.

"Sao em lại đến đây một mình, Khải Thâm ở đâu?" Đàm Ngữ Lâm kéo cô sang một bên hỏi.

"Anh ấy có chút việc bận, lát nữa sẽ tới." Bạch Tranh thành thật trả lời.

Đàm Ngữ Lâm thấy cô cứ chú ý đến phía đối diện, liền giới thiệu: 

"Đó là đồng đội cũ của ông nội, chắc con còn nhớ chứ? Hồi nhỏ con từng gặp rồi mà. Gia đình họ mới chuyển về Bắc Thành không lâu, nhân dịp Trung thu liền đến thăm ông nội.  Còn cô gái bên cạnh là cháu gái ông ấy, tên Cố Khê. Nói ra thì con bé này học cùng trường đại học với con đấy." 

Bạch Tranh khẽ gật đầu: "Vậy à, cũng thật trùng hợp." 

"Đúng thế, ông cụ vừa nãy còn bảo muốn giới thiệu nó với Khải Thâm làm quen, nhưng mà..." Đàm Ngữ Lâm cười, thân mật nắm lấy tay cô, "Khải Thâm nhà chúng ta đã có chủ rồi." 

Bạch Tranh hơi sững lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ. 

Có lẽ vì hai ngày nay thiếu ngủ, cô đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu. 

"Dì à, con thấy hơi đau đầu, muốn ra ngoài hít thở một chút." 

Đàm Ngữ Lâm lo lắng đưa tay chạm lên trán cô:  "Sao thế? Có nghiêm trọng không?" 

"Không sao đâu ạ, ra ngoài hít thở chút là ổn thôi." 

Những âm thanh trò chuyện rôm rả xung quanh khiến cô thấy hơi nhức đầu. 

Bạch Tranh vòng qua đám đông, đi về phía sân sau. 

Vừa đưa tay định kéo cửa, cô chợt nghe thấy một giọng nữ dịu dàng vang lên phía sau, như đang gọi ai đó. 

Cô dừng bước, quay đầu lại. 

Người đàn ông vừa bước vào, dáng vẻ chỉnh tề trong bộ vest thẳng thớm, đường nét gương mặt sắc lạnh không vương chút mỏi mệt nào. 

Bạch Tranh hơi nheo mắt, định quay trở lại. 

Nhưng ngay lúc ấy, cô trông thấy cô gái mà mình đã để ý nãy giờ đang tiến về phía Đàm Khải Thâm. 

Ồ, thì ra là cô ta gọi anh.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com