Để Em Ở Trong Lòng

Chương 52: Là anh, người đã muốn bảo vệ cô.



30-3-2025

Dịch: Duật Vân Ngữ Yên

Beta : Matcha Machiato

"Đủ rồi " Phó Minh Tu lúc nào đã đi đến bên cạnh Cố Khê.

Người sau chưa kịp phản ứng thì anh ta đã đặt màn hình điện thoại trở lại bàn.

Mọi người đều không ngờ anh ta lại làm như vậy, kể cả Bạch Tranh.

Không khí nhất thời có chút căng thẳng. 

Sau vài giây im lặng, vẫn là Cố Khải Minh chủ động phá vỡ cục diện:  "Đều tại con bé Tiểu Khê chuyện bé xé ra to. Xem kìa, chọc giận cả Minh Tu rồi."

"Ông nội!" Cố Khê không nhịn được gọi một tiếng, giọng điệu mang theo sự bất mãn đối với hành động vừa rồi của Phó Minh Tu. 

Cố Khải Minh lại nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lướt qua Bạch Tranh và Phó Minh Tu, rồi cười nói:  "Không biết là chuyện gì mà khiến Minh Tu để tâm như vậy? Lẽ nào nghề nghiệp của Tiểu Tranh có điều gì không tiện nói ra sao?"

Phó Minh Tu sắc mặt lạnh lùng, không lên tiếng. 

Lúc này, Đàm Khải Thâm vươn tay nắm lấy tay Bạch Tranh, ngăn cô đứng dậy, đồng thời nhẹ giọng hòa giải:  "Chỉ là chuyện đùa giỡn giữa đám trẻ, bác Cố hà tất phải nghiêm túc."

Cố Khê không ngờ Đàm Khải Thâm lại lên tiếng bênh vực Bạch Tranh, sắc mặt có chút khó xử, không biết phải phản ứng thế nào. 

Cố Khải Minh liếc sang Phó Chí Hồng, thấy ông chỉ lặng lẽ uống cạn một ly rượu, hoàn toàn không có ý định can dự vào chuyện này, bèn đành cười xuề xòa:  "Cũng đúng."



Sau bữa tối, Bạch Tranh đi cùng Đàm Ngữ Lâm tiễn khách.

Vì trên bàn tiệc đã uống không ít rượu, Cố Khải Minh có chút say, nên mọi người sắp xếp để con trai trưởng Cố Phong cùng vợ chồng anh ta ở lại qua đêm, sáng mai mới tiễn ông cụ về. 

"Tôi đã bảo dì Vương dọn dẹp hai phòng khách cho vợ chồng anh cả Cố Phong và Tiểu Khê ở. Còn cô thì cứ ở lại căn phòng cũ." Trên đường trở về sau khi tiễn khách, Đàm Ngữ Lâm nói với Bạch Tranh về việc sắp xếp chỗ ở tối nay. 

Bạch Tranh dĩ nhiên không có ý kiến, gật đầu: "Được."

Thấy sắc mặt cô không được tốt, Đàm Ngữ Lâm tưởng cô còn để tâm chuyện bàn tiệc, liền kéo tay cô an ủi:  "Đừng để ý lời của bác Cố, ông ấy uống nhiều nên dễ nói linh tinh. Ngay cả ông nội cũng chẳng quản nổi."

"Ừm, con biết mà." Bạch Tranh hoàn hồn, mỉm cười trấn an. 

Suốt thời gian này, điện thoại trong túi áo khoác của cô vẫn liên tục rung lên. 

Cô không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến, nên dứt khoát mặc kệ, tiếp tục cùng Đàm Ngữ Lâm bước lên bậc thềm. 

Lúc này, phòng ăn đã được dọn dẹp gần xong.

Không thấy hai ông cụ trong phòng khách, Bạch Tranh thuận miệng hỏi dì Vương, mới biết sau bữa tối họ đã ra vườn hoa. Nghe vậy, Đàm Ngữ Lâm liền bảo nhà bếp cắt ít trái cây mang ra. 

"thấy cũng muộn rồi, hay là—"

Lời còn chưa dứt, cả hai bỗng nghe thấy một âm thanh giống như tiếng tranh cãi. 

Bạch Tranh theo phản xạ quay đầu nhìn lại, âm thanh dường như vọng ra từ khu vườn nhỏ phía sau. 

Đàm Ngữ Lâm khẽ nhíu mày, nhanh chóng bước về phía đó. 

Càng đến gần, giọng nói của người đàn ông kia càng trở nên rõ ràng— 

"Lão Phó, tôi cũng là vì danh tiếng của nhà họ Phó mà lo nghĩ, sao anh còn không chịu hiểu cho tôi..."

Bạch Tranh lặng lẽ đi theo bước chân của Đàm Ngữ Lâm, dừng lại trước cánh cửa kéo dẫn vào khu vườn trong nhà. 

Cùng lúc đó, từng câu nói sắc bén, không chút kiêng dè, vọng thẳng vào tai cô— 

"Vừa rồi trên bàn tiệc tôi còn chưa tiện nói rõ, nhưng đứa cháu gái của Hướng Vũ, anh thật sự phải quản lại rồi!"

"Chưa nói đến mối quan hệ mờ ám giữa con bé với nhà họ Đàm, chỉ riêng mấy lời đồn trên mạng về chuyện nó trăng hoa, lăng nhăng, chẳng lẽ còn chưa đủ để anh cảnh giác sao?"

"Tôi nói thẳng, nếu không sớm can thiệp, chỉ e thiên hạ mỗi người phun một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết nó!"

"Một gia đình có công, sao lại dạy dỗ ra một đứa con gái không biết giữ mình như vậy!"

......

Mỗi khi Cố Khởi Minh nói thêm một lời, trái tim Bạch Tranh không khỏi thắt lại thêm một chút.

Cô không biết Phó Trí Hồng sau khi đọc tin tức sẽ nghĩ thế nào, liệu ông có nghĩ cô là loại người như vậy hay không.

Vô tình, ngay cả Bạch Tranh cũng không nhận ra, cô bất giác lùi lại hai bước.

Đàm Ngữ Lâm đi phía trước nhìn sang, định nói gì đó.

Đột nhiên, dường như có ai đó ném thứ gì đó xuống đất.

Âm thanh vỡ vụn chói tai khiến hai người đứng ở cửa đồng thời choáng váng.

Ngay sau đó, từ phía sau, giọng nói tức giận nhưng vẫn giữ vẻ ôn hòa của Phó Trí Hồng vang lên: "Tiểu Tranh là đứa trẻ tôi nhìn mà lớn lên, tôi biết rõ con bé là người thế nào! Gọi đó là mối quan hệ không bình thường ư, họ chưa kết hôn lại không có quan hệ huyết thống, có điều luật nào cấm hai người ở bên nhau?"

Ông nội biết rồi sao?

Tim Bạch Tranh như hẫng một nhịp. 

Ngay sau đó, bàn tay ấm áp của Đàm Ngữ Lâm đặt lên tay cô, như muốn dùng hành động để trấn an. 

Không gian rộng lớn và tĩnh lặng càng khiến những lời nói gay gắt vang lên rõ ràng hơn— 

"... Đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì! Anh thương cháu gái mình, muốn đẩy nó vào nhà họ Đàm, thì tôi cũng thương cháu gái tôi! Nó cũng cần có người yêu thương, có người bảo vệ!"

"Chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đứng trước mặt tôi mà bôi nhọ nó!"

Lời vừa dứt, giọng nói của Cố Khải Minh vang lên lần nữa, nhưng rõ ràng có phần chột dạ— 

"Tôi... tôi không có ý đó..."

Ông ta dường như không ngờ sự việc lại căng thẳng đến mức này, càng không nghĩ Phó Chí Hồng lại nổi giận đến thế chỉ vì cô gái kia. Giờ đây, men say đã tan đi, bản thân ông ta cũng có chút hoảng hốt. 

Nhưng Phó Chí Hồng hoàn toàn không cho ông ta cơ hội giải thích, vung tay cắt ngang lời:  "Nếu tôi còn nghe thêm một câu như vậy nữa, thì từ nay về sau, hai nhà ta cũng chẳng cần qua lại làm gì! Anh tự xem mà liệu!"

"Lão Phó... Lão Phó! Chuyện này—"

Giọng Cố Khải Minh dần nhỏ đi, trong khi tiếng bước chân gấp gáp ngày càng gần hơn. 

Chẳng bao lâu, Phó Chí Hồng khoanh tay sau lưng, bước ra khỏi cửa. 

Bạch Tranh không kịp chuẩn bị tâm lý, chạm ngay vào ánh mắt nghiêm nghị nhưng cũng đầy ngạc nhiên của ông. 

"Ông nội..."

Sau một hồi lâu, cô mới nghe thấy chính mình cất tiếng gọi, nhỏ đến mức gần như không nghe được. 

Những lời nói vừa rồi vẫn vang vọng trong đầu, khiến cô không biết bản thân đang có cảm xúc gì. Chỉ cảm thấy lồng ngực và khóe mắt nóng rực, muốn khóc nhưng lại cố kìm nén. 

Biết bao điều muốn nói quẩn quanh trong đầu, nhưng đến cuối cùng, lại chẳng thể thốt ra câu nào.

Phó Trí Hồng vẫn sắc mặt lạnh lùng, hồi lâu mới từ trong hốc mũi nói ra một chữ: "Ừ."

Nhìn theo bóng lưng đang dần khuất xa, Đàm Ngữ Lâm khẽ siết tay Bạch Tranh, mỉm cười nói: 

"Xem ra, ba vẫn là người thương em nhất."

"Ông nội biết chuyện từ khi nào vậy?" Cô bỗng hỏi, nhớ lại những lời vừa nghe được. 

Đàm Ngữ Lâm cũng đã nghe rõ, không cần nghĩ nhiều cũng hiểu cô đang nói đến điều gì. 

"Nghe dì Vương nói, dạo trước Khải Thâm thường xuyên đến đây đánh cờ với ông. Chắc ba đã biết từ khi đó rồi."

— 

Sau khi Đàm Ngữ Lâm rời đi, Bạch Tranh ngồi một mình trong phòng khách một lúc lâu. 

Trước kia, mỗi khi tâm trạng không tốt hoặc muốn ở một mình, cô luôn ngồi trên chiếc ghế sofa bên cửa sổ này, lặng lẽ ngẩn người. 

Lan trên bệ cửa mỗi mùa đều thay bằng những giống hoa khác nhau, hòa hợp với cảnh sắc bên ngoài—khi thì sắc xuân phơi phới, khi lại là màn tuyết trắng tinh khôi—lúc nào cũng đẹp đến vừa vặn. 

Giữa không gian quen thuộc, cô vô thức phóng tầm mắt ra xa, từng mảnh ký ức dần hiện lên rõ ràng— 

Lần đầu tiên theo Phó Chí Hồng đến đây. 

Những ngày giành giật máy chơi game với Phó Minh Tu. 

Lúc bị bạn học cào xước mặt, Phó Viễn Lâm ôm cô chạy đi tìm giáo viên, gương mặt tràn đầy chính nghĩa... 

Nhà họ Phó, đối với cô mà nói, từ lâu đã không đơn thuần chỉ là "nhà của chiến hữu ông nội" nữa. 

Những lời ông nội bảo vệ cô khi nãy, khiến cô nhận ra một cách chân thực hơn bao giờ hết— 

Đây cũng là nhà của cô. 

Những người ở đây, chính là người thân của cô.

Nghĩ tới đây, Bạch Tranh cảm thấy trong lòng có chỗ nào đó nặng trĩu.

So với những lời chỉ trích mơ hồ trên mạng, cảm giác hạnh phúc thực sự trong tay này dường như mang lại sự chữa lành và thực tế hơn rất nhiều.

Không biết qua bao lâu, đèn ở căn bếp đối diện mờ đi.

Bạch Tranh nhìn đi chỗ khác nghe thấy một tiếng động khác phía sau.

Cố Phong đỡ ông cụ Cố từ vườn hoa nhỏ bước vào,thấy họ lên cầu thang có chút khó khăn, Bạch Tranh liền bước tới hỗ trợ. Cố Phong khá lịch sự, sau khi bước lên bậc thang cuối cùng, anh liên tục nói cảm ơn mấy lần rồi mới vào phòng.

Khi cô vừa định xuống cầu thang, thì phát hiện đèn trong phòng mình đang sáng. Đúng lúc chuẩn bị mở cửa bước vào, điện thoại trong túi lại rung lên.

Lần này Bạch Tranh lấy ra xem, phát hiện có mấy cuộc gọi từ Nguyễn Đào.

Cô rút tay lại bấm số lần nữa, đi vòng ra cầu thang rồi đi xuống.

Chỉ sau hai hồi chuông, cuộc gọi ở bên đó đã được kết nối, một giọng nói có chút vui vẻ vang lên: "chị! Chị đã đọc weibo chưa?"

Khi nhắc tới weibo, ánh sáng trong mắt Bạch Tranh hơi tối đi, "Không."

"Chị mau đi xem đi! Tụng Tinh và Lạc Âm cùng ra thông cáo rồi, studio của Kì Tinh Diệu cũng công bố video giám sát trong bãi đỗ xe tối đó, chứng minh chị rời đi một mình. Lần này mọi chuyện đã được làm rõ, chị không cần phải tạm ngừng công việc nữa rồi!"

Nguyễn Đào nói một mạch xong, Bạch Tranh vẫn còn ngơ ngác, chỉ biết theo phản xạ mở Weibo,cô phát hiện ba chủ đề hot nhất trên bảng tìm kiếm đã không còn là những gì cô nhìn thấy trước đó.

Bảng hot search vẫn tiếp tục sôi sục, nhưng nhân vật chính của sự kiện đã đổi thành một người khác. 

Do Nhạc Âm và Tụng Tinh cùng đưa ra thông báo chính thức, cộng thêm đoạn video giám sát do Kỳ Tinh Diệu công bố làm bằng chứng, đồng thời viết bài bày tỏ lời xin lỗi đến Bạch Tranh, quan hệ giữa hai người hoàn toàn được làm sáng tỏ. 

Cùng lúc đó, những "bằng chứng" trò chuyện mà fan hâm mộ tung ra trước đó đều bị xác nhận là giả mạo. Một số phần tử quá khích đã bị nền tảng xử lý, thẳng tay khóa tài khoản. 

Làn khói mịt mù dần tan, những kẻ góp phần thổi bùng ngọn lửa cũng lần lượt lộ diện. 

Đặc biệt là một fan cuồng của một ngôi sao nào đó—người đã lợi dụng scandal để làm nhiễu loạn thông tin ngay từ những giờ đầu tiên, liên tục bóp méo sự thật trên Weibo. 

Khi tin đồn tình ái được làm rõ, những lời bịa đặt về việc Bạch Tranh chèn ép thí sinh cũng sụp đổ theo. 

Tuân theo nguyên tắc công bằng và minh bạch, Tụng Tinh đã công bố đoạn video ghi lại cảnh hậu trường cuộc thi. Hình ảnh Bạch Tranh bị Trần Lạc Huỳnh đẩy ngã xuống bậc thang, ngay trước sự chứng kiến của bao người, nhanh chóng làm dậy sóng cả mạng xã hội. 

Người tự xưng là "đòi lại công bằng" cho Trần Lạc Huỳnh cũng không thoát khỏi cơn bão dư luận. 

Chiều nay, cư dân mạng đã lật tẩy một tài khoản phụ, chứng minh đó chính là nick ảo của trợ lý Trần Lạc Huỳnh. 

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, dư luận trên mạng đã hoàn toàn xoay chiều.

Nhóm người ban đầu chỉ trích Bạch Tranh giờ đã vào weibo của Trần Lạc Huỳnh chỉ trích.

Trong phần bình luận và tin nhắn riêng của Bạch Tranh,gần như không thấy những lời lẽ cay nghiệt, thậm chí có nhiều fan đã gửi tin nhắn bày tỏ sẽ luôn ủng hộ cô.

Những biến chuyển đầy thăng trầm của sự việc không khỏi khiến người ta cảm thán.

Ngồi ở mép bậc thang đọc những bài viết trên weibo, Bạch Tranh im lặng hồi lâu.

Điện thoại vẫn chưa ngắt, giọng nói của Nguyễn Đào kéo cô về với thực tại: "Hai bản thông cáo này được phát ra, em muốn xem những fan đó còn có gì để nói. Nghe nói, Trần Lạc Huỳnh đã bắt đầu quy trình chấm dứt hợp đồng với Tụng Tinh rồi."

Bạch Tranh có chút kinh ngạc: "Chấm dứt hợp đồng?"

"Đúng, cô ta đáng bị như vậy." Nguyễn Đào nhắc đến Trần Lạc Huỳnh tức giận như vậy.

Nhưng không lâu sau, cô ấy lại nói: "Thật ra cũng kỳ lạ, tại sao Tụng Tinh không bảo vệ Trần Lạc Huỳnh mà lại giúp chị ? Trần Lạc Huỳnh là người của Tụng Tinh, lại còn là con gái của Trần Tình. Nếu không phải Tụng Tinh, tự mình ra tay xử lý chuyện này, không biết tình hình sẽ còn kéo dài đến bao giờ..."

Đúng vậy, nếu không phải như vậy, cô sẽ khó mà tiếp tục.

"....." đột nhiên, Bạch Tranh tựa hồ nhận ra điều gì, lông mi run lên.

Nguyễn Đào sau đó còn nói thêm gì đó nhưng cô không thể tập trung được nữa.

Chính những lời ấy đã nhắc nhở cô. Tụng Tinh không có lý do gì bảo vệ một người ngoài cuộc, đây rõ ràng là phương án bất lợi nhất. Họ hoàn toàn có thể đẩy mọi chuyện cho cô gánh vác một mình, có thể dễ dàng tách Kì Tinh Diệu ra khỏi vụ việc này.

Tuy nhiên, không có điều nào trong số những điều được mong đợi xảy ra.

Cúp điện thoại, Bạch Tranh đứng dậy từ bậc thang, bước về phía thư phòng. Giờ này, công việc của Đàm Khải Thâm chắc hẳn đã xử lý xong. 

Trong đêm tĩnh lặng, từng bước chân trên sàn vang lên rõ ràng. 

Chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào khiến cô cảm thấy suy nghĩ trong lòng mình kiên định đến thế— 

So với nói đó là Tụng Tinh chẳng thà nói ngay từ đầu, người đó chỉ vì cô.

Là anh, người đã muốn bảo vệ cô.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com