Dạy Dỗ Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Ngày thành thân thoáng cái đã đến.
Mẹ kế nhét đầy mười tám cuốn sách nhỏ vào hòm sính lễ của ta.
“Ngày thường bảo ngươi đọc thì không chịu. Giờ đến phút cuối cùng mới chịu ôm Phật, cũng không kịp đâu.
“Đây đều là những bản độc nhất vô nhị, chiêu thức trong đó liên quan đến vận mệnh của ngươi. Phải nghiêm túc học đấy!”
Ta không kiên nhẫn đáp: “Biết rồi.”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện gả cho Thẩm Từ, lòng ta liền bực bội.
Mẹ kế giúp ta chải tóc, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ta đành thở dài, nói:
“Ban nãy không phải ta muốn nặng lời với người. Chẳng qua tâm trạng ta không tốt thôi.”
Nàng lau nước mắt, đáp rằng nàng hiểu.
Chỉ là không nỡ để ta đi.
Một câu nói ấy khiến lòng ta cũng chua xót theo.
Ta không có mẹ.
Dù phụ thân thương yêu ta, nhưng rốt cuộc cũng là nam nhân, không thể tỉ mỉ như nữ nhân được.
Ta nhớ lần đầu tiên đến kỳ kinh nguyệt, cứ ngỡ mình sắp chết.
Hoảng sợ đến mức tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống.
Chính mẹ kế đã leo vào từ cửa sổ, không nói lời nào, giúp ta dọn dẹp giường chiếu.
Ta run rẩy hỏi nàng, ta chảy nhiều m.á.u như vậy, có phải sắp c.h.ế.t không.
Đến giờ ta vẫn nhớ nụ cười dịu dàng trên mặt nàng khi đó.
“Đừng sợ, đây không phải c.h.ế.t đâu. Đây là vì con của chúng ta lớn rồi.”
Với ta, nàng như mẹ, như chị, cũng như tri kỷ.
Ta bỗng thấy may mắn vì ta gả cho Thẩm Từ.
Ở ngay sát vách, gần đến thế cơ mà.
Nhớ nhà rồi, trèo tường một cái là về tới nơi.
6
Sau một ngày bận rộn, cùng với tiếng hô “Lễ thành!”, ta và Thẩm Từ thật sự đã thành thân.
Hắn bị đám bạn thân kéo đi uống rượu.
Ta ở trong phòng, mở chiếc rương mang theo bên mình.
Bên trong ngoài vàng thỏi, chính là mười tám loại tuyệt kỹ võ công.
Ta nhìn chúng, lòng trĩu nặng.
Đến giờ phút này, ta không còn là chính ta nữa.
Ta còn đại diện cho phủ Tống.
Hôn sự do thánh thượng ban, không thể để người đời bắt lỗi.
Ta khoanh chân, lần lượt bày mười tám cuốn sách nhỏ lên giường cưới.
Khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, lập tức phủ khăn voan lại, ngồi ngay ngắn.
Thẩm Từ không để người khác vào phá quấy động phòng.
Hắn đuổi đám người bên ngoài đi, rồi bước vào phòng, đóng cửa lại.
Ta đợi một lúc, vẫn không thấy hắn tiến lại gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sốt ruột đến mức suýt tự mình vén khăn voan lên.
“Này! Đừng động! Cái này phải để ta tự tay vén lên.”
Hắn nhất định là cố tình.
Cầm cây cân, chậm rãi vén một góc khăn voan, rồi dừng lại.
Ta đã đói cả ngày, bụng đúng lúc này lại phát ra tiếng “ùng ục”.
Ngay sau đó, ta nghe thấy tiếng cười khẽ của Thẩm Từ.
“Gấp gì chứ?
“Đêm tân hôn, mỗi bước lễ nghi đều phải làm đủ, tuyệt đối không được nóng vội.”
Ta nhịn.
Cuối cùng, khăn voan thêu kim tuyến bị vén lên.
Lần đầu tiên, ta thấy Thẩm Từ trong bộ hỷ phục đỏ rực.
Màu sắc này, không ngờ lại rất hợp với hắn.
Có lẽ Thẩm Từ đã uống chút rượu, trên mặt ửng lên một tầng đỏ nhạt.
Đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ long lanh.
Thoạt nhìn, quả thực có vài phần kinh diễm.
Thẩm Từ nhìn ta, cũng ngây ra một lúc.
Sau khi hoàn hồn, hắn che miệng, ho khan nói:
“Khụ, Tống Uyển, nàng mặc màu đỏ trông quê thật đấy.”
Chút kinh ngạc trong mắt ta lập tức hóa thành cái lườm trắng dã.
Tiếp theo là uống rượu giao bôi.
Lần này, ta không chờ hắn lề mề.
Tự mình rót đầy hai ly.
Ngửa cổ định uống, lại bị Thẩm Từ ngăn lại.
“Này! Nàng có biết quy củ không? Biết rượu này phải uống thế nào không?”
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
Ngón tay Thẩm Từ thon dài, khi cầm ly rượu, các đường gân nổi lên, tạo thành một đường cong thật đẹp.
Quả thực là một bề ngoài không tệ.
Chỉ tiếc không phải người câm.
Mở miệng ra, liền phá hỏng hết bầu không khí.
“Cái gì cũng không biết, ngốc c.h.ế.t đi được! Làm theo ta đây này.”
Mẹ kế bảo phải dịu dàng.
Ta nhớ kỹ.
Ta nhịn.
Dưới ánh nến, Thẩm Từ móc lấy tay ta, cúi đầu nghiêng sát lại gần.
Có lẽ vì căng thẳng, ta thậm chí thấy được hàng lông mi hắn đang run rẩy.
Thẩm Từ uống xong rượu, mở mắt ra.
Trên mặt thoáng qua vẻ hài lòng, nhưng ngay lập tức cứng đờ lại.
“Tống Uyển, sao nàng không uống?!”
“Phải cùng uống với ta chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com