Dạy Dỗ Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
“Trời ơi, nàng thật sự cái gì cũng không biết! Làm lại, làm lại, vừa nãy không tính.”
Hắn tức tối rót thêm một ly nữa cho mình.
Lại một lần nữa, móc lấy tay ta.
Lần này, hắn không nhắm mắt nữa.
Đôi mắt nhìn thẳng vào ta.
“Tống Uyển, phải cùng uống. Nhớ chưa?”
Ta chẳng muốn phí lời với hắn.
Ngửa cổ uống cạn một hơi.
Ánh mắt ta lướt qua, thấy vành tai Thẩm Từ từ từ đỏ lên.
Chậc, tửu lượng kém thế này à.
Mới hai ly mà đã lên men thành như vậy.
Uống xong rượu, tiếp theo đến lượt ta “ra trận”.
Ta cởi bỏ hỷ phục, chỉ mặc trung y, leo lên giường.
Thẩm Từ vẫn đứng bên bàn, như khúc gỗ.
Ánh mắt dán chặt vào ta, không chớp lấy một cái.
Đỏ tai dần lan xuống cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vén rèm giường lên, bày ra mười tám cuốn sách nhỏ.
Nhìn bộ dạng ngây như tượng của hắn, trong lòng ta khẽ cười nhạt.
“Đồ nhà quê, đây toàn là những bản độc nhất vô nhị đấy!”
Ta bắt chước những tư thế trong sách tranh, bày ra dáng vẻ yêu kiều.
Kèm theo giọng nói mềm mại, ta vẫy tay với hắn:
“Phu quân à~ Chàng xem thử chọn cuốn nào thì được đây~”
Mặt Thẩm Từ đỏ bừng, chỉ tay vào ta quát:
“Ngươi… ngươi! Không biết liêm sỉ!”
7
“Bớt lắm lời đi, rốt cuộc có muốn động phòng không?”
Ta vốn không phải nữ nhân dịu dàng.
Có thể nhẫn nhịn đến giờ đã là giới hạn rồi.
Thẩm Từ lúng túng cởi hỷ phục.
Tay chân cứng ngắc leo lên giường.
Hắn vơ hết đống sách nhỏ trên giường, bỏ vào chiếc hộp gỗ.
Mặt đỏ bừng, nghiêm túc nói:
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com