Dạy Dỗ Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Nàng cười khẩy: "Chỉ với chút sức lực èo uột này mà cũng đòi thu phục ta sao?"
“Tên họ Thẩm kia, ngươi với cái thân thể yếu như gà sên này, làm nam nhân cũng thật uổng phí.
Ngươi nhận được bao nhiêu khăn tay thêu hoa, lại còn phe phẩy quạt rất ra dáng.
Hay là ngươi đến Thanh Phong Quán làm tiểu quan luôn đi?
Hôn sự của chúng ta coi như cũng hủy bỏ được rồi.”
Thẩm Từ quay mặt đi, đau đến độ mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Đôi mắt đào hoa của hắn giờ đây ngập tràn vẻ oán hận, trừng trừng nhìn nàng.
Không ngờ, bộ dạng thê thảm này của hắn trông lại có chút phong tình đặc biệt.
“Ngươi đừng có mơ! Ta nhất định sẽ cưới ngươi về! Sẽ ngày đêm hành hạ ngươi!
Ta có thừa sức lực và trăm phương ngàn kế để đối phó với ngươi!”
Nếu là trước kia, chắc chắn nàng đã lôi hắn vào một con hẻm vắng, đè xuống đất mà đánh cho một trận tơi bời đến khi hắn chịu nhận thua mới thôi.
Nhưng giờ đây, giữa nàng và hắn đã có hôn ước do Hoàng thượng ban.
Giữa chốn đông người mà đánh nhau ầm ĩ, quả thực sẽ khiến thiên hạ chê cười.
Nàng bất ngờ buông tay, tiện thể đẩy hắn một cái khiến hắn lảo đảo suýt ngã.
Nàng hừ lạnh một tiếng: “Hừ, chỉ được cái miệng lưỡi khoác lác.”
Khi đã đi khá xa, nàng vẫn còn nghe thấy tiếng hắn vọng lại từ phía sau.
Hắn đổi tay cầm quạt, chỉ về phía bóng lưng đang xa dần của nàng mà hét lớn:
“Tống Uyển, ngươi cứ đợi đấy cho ta!”
5
Ba tháng thấm thoắt trôi qua.
Thẩm Từ mang theo sính lễ, đường hoàng bước qua ngưỡng cửa Tống phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phụ thân hắn không đến.
Phụ thân nàng cũng không có mặt.
Thẩm phu nhân và mẹ kế của nàng ngồi cùng một chỗ, vừa uống trà vừa trò chuyện rôm rả.
Mẹ kế nàng tươi cười nói: “Ôi chao, Tiểu Uyển nhà chúng tôi thân thể vốn khỏe mạnh, gả sang đó đảm bảo ba năm sinh liền hai đứa!”
Thẩm phu nhân nghe xong, nhìn nàng càng thêm vẻ hài lòng, mãn nguyện.
“Tốt, tốt, tốt lắm! Con bé này từ nhỏ đã xinh xắn lanh lợi hơn cả Tiểu Từ nhà ta, trông thật đáng yêu!”
Mẹ kế nàng vốn nhanh nhảu, lập tức tiếp lời:
“Từ nhi nhà chị quả thực được thừa hưởng hết nét đẹp của chị và Thẩm đại nhân, toàn những điểm tinh túy nhất.
Khắp kinh thành này, nhà nào có con gái mà chẳng mong được gả cho Từ nhi chứ!
Hai đứa nó sau này mà sinh con, không biết sẽ còn xinh đẹp đến nhường nào nữa!”
Thẩm phu nhân quả đúng là người có tấm lòng Bồ Tát.
Những chuyện ngày thơ bé nàng từng đánh con trai bà sưng đầu mẻ trán, dường như bà cũng đã quên sạch.
Ánh mắt bà giờ đây chỉ ngập tràn niềm hy vọng vào tương lai, mong ngóng đến ngày được ẵm bồng cháu nội.
Trong khi đó, ở một góc khác, Thẩm Từ lại đang cười với một nụ cười đầy ẩn ý.
Hắn dùng cán quạt khẽ chọc chọc vào mu bàn tay nàng.
“Này, Tống Uyển, hôm nay sao ngươi không dùng mấy chiêu võ mèo cào đó nữa?”
“Sợ rồi sao? Không dám lớn tiếng mắng chửi ta nữa à?”
“Hừ, mới có thế mà đã chịu thua rồi ư? Còn bảy ngày nữa thôi, cứ chờ đấy, ta sẽ đích thân nghênh đón ngươi qua cửa.”
Bàn tay nàng giấu trong ống tay áo, gần như sắp siết nát cả lòng bàn tay mình.
Nhưng vừa nghĩ đến hai chữ “thánh chỉ”.
Nàng lại chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com