Dạy Dỗ Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 3



Thế nhưng…

Nàng và Thẩm Từ.

Hai người bọn họ sinh con.

Giống như trong những bức tranh này, không mảnh vải che thân mà giao đấu một trận.

Rốt cuộc thì, ai sẽ là người bỏ mạng trước đây?

4

Những ngày còn ở nhà, mẹ kế giúp nàng thêu áo cưới.

Nàng nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn ra phố dạo chơi cho khuây khỏa.

Chẳng ngờ, đúng là oan gia ngõ hẹp, nàng lại chạm mặt ngay Thẩm Từ.

Hắn đi cùng hai tên tiểu đồng, đang bận rộn nhặt những chiếc khăn tay mà các tiểu thư khuê các trên lầu ném xuống.

Thẩm Từ thì tay phe phẩy chiếc quạt giấy, dáng vẻ ra chiều phong lưu phóng khoáng, đứng giữa đám đông, hệt một con công trống đang xòe đuôi.

Mẹ kế đã dặn đi dặn lại, sau này nếu có gặp Thẩm Từ, nhất định phải giữ dáng vẻ của một tiểu thư khuê các.

Nụ cười phải thật dịu dàng, cử chỉ phải thật trang nhã.

Để dần dần thay đổi ấn tượng không mấy tốt đẹp của hắn về nàng.

Mẹ kế thật lòng muốn tốt cho nàng.

Nàng cũng không phải là kẻ không biết nhìn xa trông rộng.

Phụ thân nàng và Thẩm lão gia cùng làm quan trong triều.

Nếu nàng gả sang đó mà bị nhà họ Thẩm chèn ép, phụ thân nàng cũng sẽ không được yên lòng.

Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn cố gắng làm rạng danh gia tộc, không để phụ thân phải phiền lòng.

Dù đã xuất giá theo chồng, nàng cũng phải khiến phụ thân được nở mày nở mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Con phố này chỉ có hai đầu, một hướng đông, một hướng tây.

Lúc này hắn lại từ hướng tây đi tới, khiến nàng không còn đường nào để tránh né.

Nàng chỉ đành nghiến răng, chủ động bước lên đối mặt.

Nàng cố nặn ra một nụ cười, giọng mềm như bún, cất tiếng chào hỏi hắn:

“Thẩm công tử cũng ra phố dạo chơi ư?”

Thẩm Từ giật nảy mình kinh hãi, bất giác lùi lại một bước dài.

“Tống Uyển, ngươi bị ma nhập rồi sao?

Sao lại cố ép giọng nói chuyện với ta như thế?”

Nàng âm thầm nghiến răng ken két, hai nắm tay siết chặt lại.

Mẹ kế ơi là mẹ kế, không phải con không muốn dịu dàng.

Mà là tên khốn này không xứng đáng.

Nàng không nói không rằng, tung ngay một cú đ.ấ.m thẳng vào sống mũi hắn.

Rồi nhanh như chớp, nàng dùng thêm một chiêu cầm nã, vặn ngược tay Thẩm Từ ra sau lưng.

Thẩm Từ đau đến nhe răng trợn mắt, mặt mày nhăn nhó.

Hai tên tiểu đồng nhà hắn đứng bên cạnh thấy vậy thì cuống quýt la lên:

“Tống tiểu thư, người không được làm vậy! Mau thả công tử nhà tiểu nhân ra!

Công tử nhà tiểu nhân vừa mới khỏi bệnh phong hàn, không chịu nổi chiêu thức của cô nương đâu!”

Thẩm Từ thì vẫn cứng miệng, dù đau đến toàn thân run rẩy cũng nhất quyết không chịu khuất phục.

“Cứ để nàng ta bẻ! Ba tháng nữa nàng ta cũng phải gả sang đây, ta có cả đời để— Á!”

Nàng nghe vậy, lập tức tăng thêm lực đạo.

Mặt Thẩm Từ tái mét ngay tức khắc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com